Quan Môn

Chương 777: Thật là đáng sợ

Tề Phóng đành phải bỏ cuộc tìm kiếm này, trong khi tuyệt vọng, anh ta ngoài ý muốn lại phát hiện đồng sự Trương Hòa Thủy,

Khu văn phòng của công ty Hưng hoàn toàn bị chôn vùi bên dưới lớp bùn nhão đó. Ngày đó ước chừng có hôn một trăm người công nhân đi làm, số người còn sống chắc cũng chỉ rải rác mấy người mà thôi. Mà trên phía thị trấn, một số căn nhà nhỏ của người dân cũng bị ngâm trong nước bùn, cây cối hai bên đường cũng đều bi bật gốc ngổn ngang lên.

Đúng lúc này, mọi người mới biết là có chuyện gì xảy ra.

Khu mỏ Vĩ Quáng bị nổ thạo thành hiện tượng đất đá trên núi trôi xuống dưới, những bột sắt bên trong kho mỏ quặng còn khô hơn cả bột mì, tính lưu động rất tốt. ba mươi năm trước vụ nổ xảy ra ở Điền Nam, một khu mỏ cũng nổ tung, đất đá trôi từ trên núi xuống, bụi mỏ lại kết hợp với đất đá trôi từ trên xuống, lan tới hơn vài chục km mới dừng lại được.

Hai vợ chồng Trần Quang Vinh cùng Lý Kế Phượng đang ở trong một cửa hàng tạp hóa, cách ngã tự chợ ước chừng bốn, năm mươi mét của thị trấn khang Thành, thời điểm xảy ra vụ nổ, bọn họ thế mới tỉnh dậy.

Tiếng kêu ầm ĩ mà khủng bố thét lên làm cho bọn họ tỉnh ngủ rất nhiều.

Trần Quang Vinh thăm dò phía ngoài cửa số liền phát hiện có rất nhiều người đang liều mạng chạy trốn, còn có chuyện đại biểu hội đồng nhân dân đang cố gắng hô hào mau đi cứu người, đã xảy ra chuyện lớn.

Trong khoảng khắc, trước mắt Trần Quang Vinh là một mảnh hoàn toàn trống không. Những thứ mà hai mắt có thể nhìn thấy được đều là bùn nhão.

Hai vợ chồng nhà này đều không dám tin vào ánh mắt của mình, nơi phồn hoa nhất trong thôn này giờ phút này đã hoàn toàn biến mất.

Trần Quang Vinh xuất thân từ ngũ binh, cũng từng được đi qua chiến trường, đánh giặc, cùng từng thấy cảnh máu lửa, cũng từng giết nhiều quân thù. Nhưng mà nhìn cảnh này, hắn cũng phải mất tới mấy phút mới có thể trấn tĩnh lại được/

Lúc này đã có rất nhiều người gia nhập vào đội ngũ cứu người, rất nhiều người toàn thân đều là bùn nhão, được những người kia kéo ra khỏi nước bùn lầy. Bên trong có học sinh, có người già, thậm chí còn có cả thai phụ, còn có bạn bè láng giềng của bọn họ nữa.

Trừ những người đó ra, còn có rất nhiều công nhân tới đây làm thuê, đang cùng nhau vội vã cứu người.

Công ty Hưng là công ti khai thác mỏ tư nhân, công nhân chủ yếu là những người nơi khác tới. Những người đang ở chợ buôn bán phần lớn là người của Khang Thành, còn có rất nhiều thợ mỏ tử nơi khác tới.

Trần Quang Vinh đi về phía trước khoảng bốn mươi, năm mươi mét liền thấy khó đi hơn. Mỗi bước chân của ông đều bị lún vào thật sâu bùn lầy.

Bởi vì không biết sâu cạn ra sao, hắn đi rất cẩn thận, cố gắng hết sức đi theo dấu chân của người phía trước, đi lên trên.

Khi đi tới chợ kia, Trần Quang Vinh trước tiên nhìn thấy một người đàn ông đang nằm đó, nhưng không còn thở nửa, một chân cũng không biết đi đâu, đầu cũng uốn éo vặn ra đằng sau, hiển nhiên là xương cổ cũng bị gẫy rồi.

Bên cạnh người đàn ông đã chết đó, Trần Quang Vinh liền phát hiện một người phụ nữ đang hôn mê bất tỉnh, hắn thuận tay liền kéo chiếc ga giường đang lẫn trong bùn nhão ra, trói thật chặt lấy người phụ nữ đó, sau đó kéo sang bên cạnh.

Càng đi về phía trước, vũng bùn càng sâu, bắt đầu thấy có những người có dấu hiệu mất đi tính mạng được đặt ở ven đường.

Thời điển đất đá trôi từ trên núi xuống, lực đánh thật mạnh lật tung bọn họ, sau đó bùn nhão đục ngầu xông vào mũi miệng lỗ tai họ, làm cho bọn họ không thể nào hô hấp được, cuối cùng là vỡ phổi mà mất đi tính mạng.

Lúc này, mới cách thời điểm phát sinh ra mọi chuyện cũng chưa tới một phút đồng hồ.

Đống bùn nhão phía xa còn phải cao hơn ở chợ rất nhiều, ước chừng hơn trăm mét.

Sau hơn nửa giờ, đội cứu hộ, phòng cháy chữa cháy huyện mới chạy tới địa điểm phát sinh sự tình, thấy được tình cảnh trước mắt cũng không khỏi một hồi đau lòng. Bởi vì bọn họ chưa quen thuộc địa hình của địa phương, hơn nữa khắp nơi đâu đâu cũng là bùn nhão, cản bản là không thể nhận ra được tình trạng ban đầu, nên liền để người trong thôn dẫn đường đi cứu người.

Vị trí tổn hại nhất chính là ký túc xá của công ty Hưng, lúc này bị đánh bật ra xa hơn trăm mét, chủ thể tuy rằng coi như nguyên vẹn, nhưng trong số hơn trăm người công nhân ở đó, đội cứu viện chi thành công cứu thoát được không tới mười người.

Từ đó nhìn về phía thôn cũng là một mảnh bùn ghềnh, không hề có dấu hiệu của sự sống.

- Đúng là thảm họa ngập đầu mà.

Đội phó dẫn đầu chỉ huy đội phòng cháy chữa cháy đó không khỏi hút vào một ngụm khí lạnh, thì thào lầm bầm.

- Lão Lưu ông đừng có nói nhảm. Nhanh chóng cứu người đi.

Một viên cảnh sát cũng đỏ mắt, dường như là gào lên.

Anh trai của vị cảnh sát này sống ở thị trấn này, giờ này cơ bản không thể nhận ra được đâu là vị trí ngôi nhà của anh trai mà ông ta đã vô cùng quen thuộc đó. Đất đá đã san hoàn toàn thành bình địa rồi. Ông ta đưa mắt nhìn sang, trước mắt là có thể nhận ra được vị trí dó, nhưng bên trên không hề có chút dấu hiệu sống nào, chỉ toàn là một đống bùn nhão mà thôi.

Hắn thậm chí nhìn không ra những đám bùn lầy đó tột cùng cao tới bao nhiêu, bên dưới đã chôn vùi bao nhiêu thứ.

Từ địa điểm của vụ nổ tới chừng hai km bên ngoài, bùn còn có thể ngập tới tận cổ chân, huống chi là đằng trước cơ chứ?

Chỉ là đội cứu viện cũng chẳng thể phát huy được bao nhiêu tác dụng, những thứ đó đều là bùn nhão mà, hơn nữa lại là bùn có lẫn với xỉ quặng.

Những vật này hoàn toàn khác với những vật chất bị sụp đổ sau địa chấn. Ít nhất sau địa chấn thì đồ đạc bị sụp đổ là có thể dùng công cụ để chuyển sang một bên.

Nhưng mà đống bùn nhão này thì phải xử lý ra sao đây? Anh vừa đào lên thì liền có bùn bên cạnh lao tới bù vào, lấp lại chỗ đó.

Tình huống thật sự là vô cùng tàn khốc, mọi người nhìn thấy tình huống trước mắt lại không có bất kỳ phương pháp nào có thể xử lý được.

Chuyện mà bọn họ có thể làm được cũng chỉ là đi theo người trong thông qua đó, ý đồ tìm lấy số người sống sót trong đống bùn đó, sau đó đẩy bọn họ ra ngoài, đưa đi bệnh viện cứu giúp. Trừ những điều đó ra, không còn có biện pháp nào khác cả.

Về phần những căn nhà bị sụp đổ kia, cùng những người bị bùn nhão vây lấy, lúc này ai nấy cũng đành bất lực.

Những người lãnh đạo huyện Từ Lăng trong vòng hai giờ sau khi sự việc xảy ra cũng đều nhao nhao chạy tới hết. Bọn họ thấy được tình cảnh trước mắt, trong lòng cũng như chết đi một nửa.

Sắc mặt Chủ tịch huyện Tôn Sư Văn tái nhợt, chỉ hận lúc này không thể lôi ông chủ của công ty Hưng ra mà bóp chết.

Đã có những ban ngành của các bộ môn tương quan tới thâm rồi đốc thúc từ lâu, muốn bọn họ phải chú trọng vấn đề an toàn của khu mỏ Vĩ Quáng này, giải quyết mối hiểm họa treo trên đầu dân chúng thị trấn Khang Thành. Nhưng bọn họ lại cứ kéo dài thời gian không thèm xử lý, hiện tại cuối cùng lại xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế.