Quan Môn

Chương 700: Khách sạn Nguyệt Hoa

- Ha ha, cái tên này thật thú vị nha, nếu không gọi rõ ràng thì người ta còn tưởng rằng anh là Lương tiểu thư đấy.

Quả nhiên, có người bắt đầu trêu chọc cái tên của anh ta.

- Ai nói không phải chứ, lúc bố mẹ tôi đặt tên, cũng chẳng biết là họ nghĩ như thế nào nữa, vì chuyện này mà thiếu chút nữa tôi cầm cả sổ hộ khẩu trong nhà mang đi đổi tên đó. Nhưng mà sau đó quá phiền toái, người ta không chịu làm cho.

Lương Hiểu Tiệp nghe thấy mấy câu này, lập tức liền bắt đầu oán trách, hiển nhiên trước kia hắn cũng vì cái tên đó mà bị bao nhiêu người trêu ghẹo.

Đầu năm nay, mấy chuyện tên tuổi này rất chi phiền phức, nếu như không có quan hệ sâu rộng thì thật sự là khó khăn nhiều lắm.

Bởi vì tin tức không nhanh, lại không quen biết sử dụng mạng internet, cho nên chuyện quản lý hộ tịch cấp cơ sở đều rất quan trọng, nếu như tất cả mọi người đều chạy tới đòi đổi tên, không thể nghi ngờ rằng sẽ tạo thành áp lực thật lớn cho cán bộ quản lý hộ tịch rồi. Đối với việc đảm bảo độ chính xác cho việc quản lý thông tin nhân khẩu cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng trái chiều rất lớn.

Chiều tối hôm đó, sáu giờ, xe lửa cuối cùng cũng tới Lăng Thành.

Thật ra cách Lăng Thành còn vài chục km cũng đã cảm giác được điều này rồi, khói bụi trong không khí cũng trở nên đặc hơn rất nhiều, mọi người ai nấy cũng đều đóng thật chặt cửa sổ, để tránh cho lần không khí ô nhiễm đó bay vào trong.

- Lăng Thành cái gì cũng tốt, chỉ là chất lượng không khí lại quá tệ mà thôi.

Người trên tàu phàn nàn nói.

Sauu khi tàu về ga, Diệp Khai cùng đám cảnh vệ liền lục tục xuống dưới, kéo lấy vali hành lý đi ra ngoài.

Vừa ra tới sân ga liền có một đám người xông tới:

- Chào anh, ah có ở trọ không? Cả đêm thì hai mươi đồng, có cả nước ấm.

Khách sạn nhỏ nhỏ bên này khá nhiều, sức cạnh tranh cũng rất kịch liệt, cũng vì thế mà vùng xung quanhh nhà ga cũng trở thành trọng điểm để họ lôi kéo khách hàng. Những người này chẳng những thuê rất nhiều phụ nữ trung niên tới kéo khách, đồng thời còn có xe lam chuyên dùng để chở khách cùng hành lý nữa.

Đám người Diệp Khai lách khỏi đám đó, có người vẫn kiên nhẫn đi theo sát đằng say, mãi cho tới khi họ đi hơn trăm mét rồi, những người kia mới hậm hực quay trở lại.

Bên cạnh đó có người nói:

- Những người này, kéo được một khách thì khách sạn chia cho bọn họ hai đồng, nếu may nắm thì một ngày cũng được lợi chừng hơn mười đồng, chủ cần canh giờ tàu tới mà đứng mấy phút là được rồi, số tiền này cũng dễ kiếm đó nhỉ.

Về sông ăn cá mà về đồng ăn cua, những người này trông coi nhà ga, kiếm khách cho những khách sạn bé lại cũng là một nghề không tệ lắm, không cần phải đầu tư cái gì, chỉ cần trả giá một chút là đã có công rồi, cùng với quyết tâm, chăm chỉ là có lãi rồi.

Lại nói tiếp, những người làm nghề này nếu như miệng đủ ngọt, thái độ thật tốt, lợi nhuận một tháng cũng khoảng một ngàn tệ cũng không khó kiếm, so với đám công nhân làm việc vất vả trong nhà máy mà một tháng mới kiếm được chừng hai trăm, tới ba trăm đồng thì nhất định là dễ dàng ngon ăn hơn nhiều rồi.

Diệp Khai đi ra nhà ga, trước đó có rất nhiều taxi đang chờ sẵn.

Bọn họ chia ra ngồi lên hai chiếc xe, đi ra khỏi nhà ga liền quyết định chọn một khách sạn bình thường ở lại.

Nếu là khách sạn bé xíu thì chắc chắn Diệp Khai sẽ không ở nổi, mà khách sạn cao cấp quá cũng không được, nên chọn khách sạn cỡ vừa là hợp lý nhất.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Diệp Khai mới bắt đầu tính toán dự định tiếp theo, phải làm thế nào để triển khai đây.

Lăng Cương không phải là địa bàn của tỉnh Hà Đông, bên đó là phạm vi của tỉnh Hà Nội. Diệp Khai đi tới cũng không phải là theo ý của Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra tỉnh Hà Đông, mà là nhận mệnh của Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thanh tra trung ương Lâm Viễn Hành, đặc biệt phái tới vì chuyện liên quan tới tổng giám đốc Thiệu Giang Bình.

Lúc xe taxi chạy tới chợ trung tâm liền dừng lại chờ đèn đỏ.

Đúng lúc này, một chiếc xe BMW màu xanh da trời bỗng nhiên từ đằng sau lao vụt lên như bay, cứ thế sang đường, bất chấp cả đèn đỏ.

Những người bên cạnh thấy thế cũng chỉ quay đầu đi không thèm nhìn, dường như quá quen với cảnh này rồi.

- Xe gì mà hoành tráng như thế cơ?

Diệp Khai có chút kinh ngạc hỏi.

Lái xe thấy thế chỉ cười cười nói:

- Anh là hỏi chiếc xe màu xanh da trời lúc nãy đúng không? BMW đó hả? Ha ha…

- Sao thế, thế thì có gì đặc biệt chứ?

Diệp Khai hỏi tiếp.

- Đó là xe của nữ chủ khách sạn Nguyệt Hoa, Vạn Phương Phương, người ở Lăng Thành không ai dám chặn lại cả, cô nàng là đại biển nhân dân toàn quốc của thành phố, thân phận đặc biệt mà.

Lái xe nói:

- Lần trước có một cảnh sát chặn lại điều tra xe của cô nàng, trực tiếp bị vệ sĩ của cô ta đánh cho chấn thương sọ não luôn, sau đó còn bị khai trừ khỏi đội cảnh sát nữa cơ.

- Kiêu ngạo như thế sao?

Diệp Khai có chút kinh ngạc nói.

- Ha ha, bên Lăng Thành này những cái khác thì chẳng ra sao, nhưng lại có rất nhiều người có tiền, lái xe có ngậm đầu thuốc lá, vươn người ra khỏi cửa sổ nhỏ ra ngoài, rồi mới nói với Diệp Khai:

- Bên này thì chỉ người có tiền mới có thể lái được xe sang, xảy ra chuyện gì họ đều đưa tiền để dọn dẹp, cho nên chẳng ai tự nguyên tranh chấp với những người này làm gì, chẳng đáng chút nào. Người ta chỉ dùng tiền thôi cũng có thể đập chết được anh rồi. Anh xem chiếc BMW vừa đi qua đó, Vạn Phương Phương kia mới hai mươi tuổi mà thôi.

- Còn trẻ như thế đã mở được khách sạn rồi cơ á?

Diệp Khai nghi ngờ hỏi.

- Hắc hắc, đều nói là ông chủ bao hết, người ta có hậu trưởng vững vàng cơ mà.

Lái xe nói:

- Hình như đồn rằng anh em gì đó của cô ta cũng là trưởng phòng ở Lăng CƯơng đó, tên là Vạn Bảo QUỐc gì đó.

- Cô ta còn chưa kết hôn sao?

Diệp Khai hiếu kỳ hỏi.

- Chưa từng nghe nói kết hôn rồi hay chưa, nghe nói lúc tuyển đại biểu nhân dân toàn quốc, trong tư liệu có ghi chú đặc biệt là chưa lập gia đình mà.

Lái xe nói tiếp.

Diệp Khai lại nói chuyện hàn huyên với lái xe thêm một hồi nữa, sau đó cảm thấy những tư liệu lấy được hiện giờ lại hơi khác với những thông tin lúc ở trên tàu rồi. Theo cách nói của Lương Hiểu Tiệp đó thì Vạn Phương Phương kia hẳn là vợ của tổng giám đốc Thiệu Giang Bình chứ, thế mà lái xe lại nói như thế, giống như cũng không có chuyện này rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi chuyện đều rối rắm hết lên.

Nhưng mà Diệp Khai luôn cảm thấy hoặc là lúc này đây hắn tới điều tra quan hệ của Thiệu Giang Bình với Vạn Phương PHương sẽ là một bước đột phá mới.

Đúng lúc này, không biết từ đâu có một chiếc xe đeo còi hú màu đỏ của cảnh sát đi tới, chỉ chỉ vào lái xe trong xe, hét lớn:

- Bừa bãi ném tàn thuốc ra ngoài, phạt tiền mười đồng.

Lái xe rất buồn phiền, ngoan ngoãn lôi mười đồng ra ngoài, đưa cho viên cảnh sát, sắc mặt liền trở nên héo rũ xuống.

Tuy rằng thành phố Lăng Thành này khá lớn, nhưng nơi mà Diệp Khai muốn đí cũng chỉ mất tới chừng hai mươi đồng mà thôi, cũng vì thế mà lái xe cũng chẳng được lãi lời là bao, lão lầm bầm nói một câu:

- Ài, thói quen xấu này mà còn không sửa được thì có kiếm được bao nhiêu tiền cũng chẳng đù mà nộp phạt nữa cơ.

- Quản lý đô thị ở thành phố Lăng Thành này cũng đâu ra đó nhỉ, cả cái này mà cũng phải phạt sao?

Diệp Khai hỏi.

- Cũng chẳng phải như thế, chỉ là mấy đoạn giao điểm mấu chốt thôi, mấy thằng cảnh sát này còn gian hơn cả tặc, anh nói mà xem, ném cái tàn thuốc xuống mà chúng nó còn thấy được rõ ràng mười mươi như thế, không cãi được câu nào. May là anh không cãi đấy, anh mà cãi thì tiền phạt cũng tăng gấp bội.

Lái xe nói.

Khoảng chừng mười phút sau, xe của Diệp Khai cũng chạy tới trước của khách sạn Nguyệt Hoa.

Lúc đi trên xe, Diệp Khai đột nhiên đổi ý, không chọn khách sạn Lập Thành lúc trước nữa mà chọn khách sạn Nguyệt Hoa do Vạn Phương Phương, ả tình phụ trong lời đồn của Thiệu Giang Bình. Dụng ý của hắn vô cùng rõ ràng.

Sau khi lái xe đưa bọn họ tới nơi xong, Diệp Khai đưa cho lái xe tờ năm mươi đồng, còn nói là không cần trả lại.

- Cảm ơn nhiều nha!

Lái xe vô cùng vui mừng, nhưng mà thấy Diệp Khai rời đi xong liền nói thầm một câu:

- Xem như nhất cử lưỡng tiện, không phải là ưng ý phú bà của khách sạn này, muốn chọc một chân vào hay sao?

Điều này cũng không thể trách hắn nghĩ nhiều, chủ yếu là ngoại hình của Diệp Khai rất được, hơn nữa tuổi lại còn trẻ, hoàn toàn có thể lọt được vào mắt xanh của mấy bà giàu có, hơn nữa lại chịu chi.

Cũng may là Diệp Khai không nghe được mấy câu nói này của tay lái xe, nếu không chắc chắn xông vào đánh cho hắn một trận mới yên mất.

Đường đường là cậu hai nhà họ Diệp, thiếu tướng, Phó cục trưởng của cục cảnh sát trung ương, Bí thư của Ủy ban Kỷ luật Thanh tra thành phố Long Thành như Diệp Khai mà lại bị người ta nói trở thành “trai bao” của mấy bà già hồi xuân lắm tiền, điều này sao lại không làm hắn tức giận cơ chứ!

Khách sạn Nguyệt Hoa, quả nhiên là đủ quý phái, coi như là khách sạn tương đối có tiêu chuẩn so với ở thành phố Long Thành.

Đám Diệp Khai vừa xuống xe liền có người đón lấy, giúp bọn họ kéo hành lý.

Mấy người đi vào trong liền đưa chứng minh nhân dân cho bảo vệ, đặt bốn gian phòng.

- Đều là những người ở Bắc Kinh tới sao…

Tiếp viên trông quầy nhìn giấy tờ của bọn họ, không khỏi có chút kinh ngạc nói.

- Đúng thế ạ, tới làm chuyện làm ăn.

một cảnh vệ vừa cười vừa nói.

- Tới Lăng Thành này thì buôn bán cái gì chứ? Trong thủ đô không có hay sao?

Lễ tân đứng quầy cười cười nói.

- Đương nhiên chính là thép vật liệu rồi, bằng không thì ai mà tới đây chứ, không khí ô nhiễm tới như thế.

một cảnh vệ khác có chút cau mày nói.

- Ha ha, Lăng Thành chính là có cái này không tốt.

Nhân viên lễ tân đó gật đầu nói:

- Nhưng mà cuộc sống về đêm bên này cũng không tệ nha, hai trăm đồng là có thể thư giãn thoải mái lắm rồi.

- Ở chỗ này của các cô cũng có sao?

Diệp Khai cũng có chút tò mò hỏi thăm.

- Đến tối các anh sẽ biết.

Nhâ viên lễ tân lại làm dáng mấy phần, nháy mắt đưa tình với Diệp Khai, ngữ khí mập mờ nói.

- Hắc.

Diệp Khai hắc một tiếng, nghĩ thầm thành phố Lăng Thành này đúng thật là cởi mở mà, trên đường thấy quản lý thật nghiêm khắc, thế mà vào trong khách sạn thì xem vị quản lý lễ tân này nói, chẳng những cung cấp những dịch vụ đặc biệt, hơn nữa chính bản thân các cô cũng kiêm nhiệm cả công việc đó luôn.

Nhưng mà những chuyện này ngược lại cũng chẳng liên quan gì tới mục đích chuyến đi lần này của Diệp Khai, hắn chọn ở lại khách sạn Nguyệt Hoa này chẳng qua là muốn ở gần cô ả Vạn Phương Phương này một chút, thuận tiện tìm hiểu chút tình hình từ cô ả mà thôi.

Hắn cũng không tin, chỉ dựa vào một cô gái hai mươi tuổi mà có thể mở được khách sạn xa hoa hoành tránh lớn tới như thế.

Liên hệ với những thông tin trước đó nghe được, Diệp Khai hoàn toàn có lí do để tin tưởng, khách sạn này chính là một trong những công cụ rửa tiền của Thiệu Giang Bình. Mà Vạn Phương Phương nay cũng chẳng qua là tình phụ kiêm quản lý tài sản của hắn mà thôi.

Mấy người đặt xong phòng liền bắt đầu xuống nhà hàng dùng cơm tối, sau đó lại trực tiếp trở về phòng nghiên cứu về hành trình của ngày hôm sau.

- Tổng giám đốc Diệp, có chút tình huống.

Người phụ trách mấy cảnh vệ này, Lý Hải đột nhiên kéo lấy Diệp Khai, vẻ mặt nghiêm lúc nhỏ giọng nói.

- Chuyện thế nào vậy?

Diệp Khai nhìn thấy Lý Hải nghiêm mặt, thầm lấy làm kinh ngạc, không kìm được lên tiếng hỏi.

Mấy cảnh vệ của hắn đều từ Cục trung cảnh mà ra, năng lực nghiệp vụ khá tốt, có thể điều động để chấp hành nhiệm vụ cảnh vệ cho các lãnh đạo quốc gia, cấp bậc dĩ nhiên là rất cao.

- Trong mấy căn phòng này đều có lắp đặt thiết bị quay lén, có thể còn có máy nghe trộm.

Lý Hải nói với Diệp Khai.

- Lát nữa tôi dùng thiết bị chuyên dụng kiểm tra thử, chắc là có thể tìm ra được.

- Khách sạn đen à!

Diệp Khai nghe xong, cũng cảm thấy bất ngờ.

Hắn không ngờ, cái khách sạn Nguyệt Hoa này lại to gan đến mức dám lắp thiết bị quay lén và nghe trộm trong nhiều phòng đến vậy, nếu việc này bị người khác phát hiện, thì đời nào họ không bị dồn vào chỗ chết?!

Diệp Khai tuyệt đối có lý do để tin tưởng, nếu chỉ mình cô Vạn Phương Phương đó, một cô gái chắc chắn không thể làm được chuyện liều lĩnh đến thế, nhất định sau lưng còn có nhân vật khác lợi hại hơn.

Dĩ nhiên rồi, đối tượng bị tình nghi đầu tiên ắt phải là giám đốc Lăng Cương, Thiệu Giang Bình. Con người này Diệp Khai đã từng nghe nói đến, nhưng chưa gặp mặt bao giờ.

Lần này bí thư Lâm Viễn Hành điểm tướng hắn, bảo hắn điều tra vấn đề của Lăng Cương, cái cần để mắt đến chính là năng lực xuất xắc mà hắn biểu hiện trong quát trình điều tra xưởng thép thành phố Long Thành.

Dù gì thì Lăng Cương cũng là doanh nghiệp thép, về tính chất thì không khác biệt là mấy so với xưởng thép Long Thành.

Diệp Khai vừa mới xét xử xong xưởng thép thành phố Long Thành, thì việc xử lý vụ án của Lăng Cương hẳn là hắn thích hợp nhất.

Ngành sắt thép liên tục có vấn đề, cũng là có nguyên do.

Năm 1991, sản lượng toàn quốc vượt qua 70 triệu tấn, đạt đến 70.999.900 tấn, tăng thêm 4,6499 triệu tấn so với con số 66,35 triệu tấn thép của năm trước. Năm 1992, sản lượng thép vượt quá con số 80 triệu tấn, lên tới 80,9347 triệu tấn, tăng thêm 9,9348 triệu tấn so với năm trước. Còn năm nay, cũng chính là năm 1993, sản lượng thép có khả năng sẽ chạm ngưỡng 90 triệu tấn.

Ngành gang thép lớn mạnh vượt bậc, ắt hẳn đã trở thành khu hủ bại tỷ lệ cao.

Phải nói rằng, giám đốc Thiệu Giang Bình của Lăng Cương cũng là người có năng lực, con mắt nhìn nham hiểm, thủ đoạn cũng khá quả quyết.

Sự thật thì từ năm 1991 đến hiện tại, do việc xây dựng nền tảng bị thu nhỏ, nền công nghiệp luyện kim đứng trước khó khăn chưa từng có, dẫn đến giá vật liệu théo rớt thê thảm, giá bán mỗi tấn vào khoảng 300 đến 400 tệ, còn giá nguyên vật liệu, nhiên liệu lại tăng vọt, giá thành leo thang, tình hình bên tăng bên giảm đã khiến các doanh nghiệp thép vô cùng khốn đốn.