Ads Diệp Khai lập tức vạch ra vấn đề này: - Ngươi không thể chỉ ca tụng sự nghiệp kiến quốc to lớn, không ca tụng cải cách cởi mở nha, chủ để chúng ta là hoan nghênh Phương Hòa đồng chí đến thị sát thành phố Minh Châu, điểm này rất trọng yếu. - Bất quá, ca tụng Phương lão? Cái này thích hợp sao? Cảm giác có chút là lạ nha. Diệp Kiến Hoan nghe xong Diệp Khai nói đã cảm thấy có chút nghẹn họng trân trối. Đồng chí Phương Hòa người này, luôn luôn là phản đối sùng bái cá nhân, năm đó ở người đứng đầu đời thứ nhất xảy ra chuyện, lại để cho hắn khắc sâu nhận thức, sùng bái cá nhân thậm chí là thần hóa người đứng đầu, đối với cá nhân cũng tốt, đối với quốc gia cũng tốt, cũng không phải chuyện đáng được khen gì, hoàn toàn là thủ đoạn mê tín, sẽ làm cho cá nhân người đứng đầu có tự tin cực độ, cuối cùng mang lại cho quốc gia tai nạn thảm trọng. Cho nên lúc hắn đảm nhiệm, tận lực bài trừ sùng bái cá nhân, không thần hóa người đứng đầu. Bây giờ lại muốn ở lúc tiệc tối dùng ca khúc ca tụng hắn mà nói, có phải hay không có chút cảm giác vuốt mông ngựa đến đùi ngựa? - Cái này ngươi yên tâm đi. Diệp Khai đối với cái này ngược lại cho là rất không sao cả, chỉ là ca khúc mà thôi, coi như là hát bài hát ca tụng, chũng chỉ là dùng một loại thủ pháp thật thà đến ca ngợi cải cách cởi mở, cũng không có chỉ mặt gọi tên để nịnh nọt, loại chuyện này, cao tầng vẫn có thể tiếp nhận được. Dù sao, nếu đã chọn cách đẩy mạnh sự nghiệp cải cách cởi mở, như vậy tất yếu cần tuyên truyền dư luận, nên kịp thời theo sau. Chính sách đẩy mạnh, dư luận đi đầu nha. - Làm khó ta quá, đã đến lúc này rồi, tối đa cũng chỉ còn thời gian một tuần, ta đi nơi nào tìm người đây? Diệp Kiến Hoan cảm thấy có chút nhức đầu. Dưới loại tình huống bày đại hình tiệc tối này muốn an bài tiết mục liên quan đến đến quan điểm cơ bản không phải là chuyện đùa, các phương diện đều không được có trở ngại, mặc dù cũng hợp với tình hình nhưng muốn sáng tác ra bài hát kinh điển cũng không phải là việc dễ dàng. - Chuyện này cũng không phải khó khăn như vậy. Diệp Khai cười khoát tay nói. - Lão Nhị ngươi có cao kiến gì? Diệp Kiến Hoan hỏi. - Cao kiến thì chưa có, bất quá viết cho ngươi một ca khúc thì vẫn có thể làm được. Diệp Khai đáp. - Bài hát đó ngươi viết được sao? Diệp Kiến Hoan có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Khai, gặp phải vẻ mặt rất chân thành gật gật đầu thì lúc này mới cao hứng vỗ bờ vai của hắn nói: - Như ta nói đi, chuyện gì có thể làm khó được lão Nhị nhà ta? Tần Như Hinh ở một bên nhìn hai huynh đệ Diệp Khai và Diệp Kiến Hoan nói chuyện, càng nói càng không hợp lẽ thường, không khỏi thấp giọng hỏi Lâm Tư Vũ: - Diệp nhị thiếu không phải là cán bộ sao? Làm sao có thể sáng tác được bài hát? - Có nha, album kia của ta bán chạy là do Diệp nhị thiếu viết cho đấy. Lâm Tư Vũ nhỏ giọng hồi đáp: - Bất quá hắn bình thường đều là tiện tay viết ra, nhìn một chút cũng không cần phí chút đầu óc nào, ta từng mơ tưởng van xin hắn viết nhiều ca khúc, nhưng hắn rất ít khi ra tay, hơn nữa còn phải xem tâm trạng của hắn có tốt hay không. - Nếu như tâm trạng không tốt mà nói…, ca khúc kia viết ra chắc là thê thảm không nỡ nhìn rồi? Tần Như Hinh hỏi. - Cũng không phải, Diệp nhị thiếu tiện tay viết ca khúc, chất lượng cũng rất cao. Lâm Tư Vũ cười nói: - Chỉ bất quá ở loại tình huống đó hắn viết ra ca khúc, phong cách bất đồng, nên không thích hợp cho ta biểu diễn. - Thật lợi hại như thế? Tần Như Hinh nghe xong, trong lòng rất là khiếp sợ. Ở nàng xem ra, Diệp Kiến Hoan Diệp đại thiếu đã là người rất có bản lĩnh rồi, mặc dù có dựa vào một chút lực lượng trong nhà, nhưng mà từ phương diện giới giải trí này mà nói, có thể làm được công ty tiểu khiển đến loại trình độ này, quả thật cả nước cũng không có nhà thứ hai. Đáng tiếc chính là, Diệp Kiến Hoan đã sớm kết hôn, hơn nữa chính sách quan trọng của loại đệ tử con nhà giàu, coi như không đi lên con đường làm quan, cũng không thể lấy một minh tinh trong giới giải trí làm vợ. - Như Hinh tỷ, ngươi và đại thiếu có phải hay không… có quan hệ loại này rất tốt? Lâm Tư Vũ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi Lời này tựa hồ nói ra có chút đường đột rồi, nhất thời Tần Như Hinh cảm thấy có chút kỳ quái, tựa hồ Lâm Tư Vũ cũng không phải là loại nữ nhân ưa thích bát nháo, cho nên khi nàng bỗng nhiên hỏi vậy, cũng có chút khiến cho người ta nắm bắt được ý tứ trong đó rồi. - Chuyện này ta có thể nói như thế nào… Tần Như Hinh nhướng mắt mà nói: - Ta còn muốn hỏi, có phải hay không ngươi cùng Diệp nhị thiếu cũng có tầng quan hệ kia rồi không, bằng không hắn làm sao phải chiếu cố ngươi như vậy, lại đặc biệt giúp ngươi sáng tác bài hát? - Đương nhiên là không có rồi, đoán chừng cảm thấy ta có chút giống như tiểu muội muội, cho nên mới có chút chiếu cố thôi sao. Lâm Tư Vũ uốn ba tấc lưỡi mà nói. Thật ra thì cũng có một chút thời gian cùng Diệp Khai rồi, nhưng mà quan hệ của Lâm Tư Vũ và Diệp Khai cũng không đột phá giới hán của bằng hữu bình thường, còn về chuyền có phát triển đến quan hệ tương đối thân mật hay không, càng là chuyện tình còn rất xa xôi. Cho nên, có lúc trong lòng Lâm Tư Vũ cũng có một ít mơ hồ, không biết trong lòng Diệp Khai có vị trí của nàng hay không? Bất quá hiện tại nàng cảm giác mình còn nhỏ tuổi, chưa tới thời điểm suy nghĩ đến những vấn đề này, cho nên thái độ của Diệp Khai như thế, nhưng thật ra là rất hợp với lòng nàng, ở trong lòng Lâm Tư Vũ, Diệp nhị thiếu trừ lúc thỉnh thoảng lại sáng tác ra một hai ca khúc, cống hiến lớn nhất chắc là hành động làm bia đỡ đạn cho nàng, đem những tên công tử đui mù muốn dây dưa kia cách xa ngoài ngàn dặm. Lại nói, uy danh của Diệp nhị thiếu đúng là phi thường dùng tốt. Nếu là nhân vật bình thường, vậy thì chắc chắn không có được nụ cười của minh tinh công ty tiêu khiển. Có thể tiếp xúc được với các nàng, trên căn bản chính là một số nhân vật có bối cảnh, người như vậy, hơn nữa sẽ hiểu được lão Diệp gia là quái vật lớn bậc nào, tự nhiên đối với “Nữ nhân” của Diệp nhị thiếu sinh lòng sợ hãi, không dám nổi lên cí sắc tâm gì. Lúc này Diệp Kiến Hoan cũng rút ra một cây bút, nhét vào trong tay Diệp Khai. - Cái này, không phải là hiện tại ngươi muốn để cho ta viết sao? Diệp Khai nhìn Diệp Kiến Hoan đưa bút tới, cười khổ nói. - Đương nhiên là bây giờ. Diệp Kiến Hoan làm ra bộ dáng đương nhiên, nhìn Diệp Khai nói: - Nếu như không phải là bây giờ, vạn nhất ngươi đột nhiê có chuyện gì, nhưng liền không có cơ hội này nữa. Chuyện tình của Diệp Khai thật sự nhiều lắm, cho dù là Diệp Kiến Hoan, cũng không nên làm trở ngại cho hắn những đại sự này, cho nên ý tứ của Diệp Kiến Hoan, chính là trước bắt Diệp Khai, vội vàng chiếm chỗ tốt trên người hắn rồi hãy nói. Diệp Khai cười lắc đầu, sau đó đi đến bên bàn bắt đầu viết. Ước chừng qua mười phút đồng hồ, Diệp Khai đã viết được tương đối, vừa thử ngâm nga hai lần, lúc này mới đem tờ giấy trên bàn đưa cho Diệp Kiến Hoan. - Đã xong rồi, ngươi tìm người thích hợp hát bài này, có thể hát được thể loại này… Nữ ca sĩ cũng phải có một chút danh khí… Diệp Khai nhìn Diệp Kiến Hoan nói. Sau khi Diệp Kiến Hoan lấy được bài hát, nhìn qua một lần, hai mắt không khỏi tỏa sáng, có chút bội phục tán dương: - Lão Nhị, công phu rắm thúi của ngươi quả thật tiến rất xa, cái bài hát trẻ này rất có ý tứ, hắc, xem ra thực sự phải tìm ca sĩ tốt biểu diễn rồi, nếu không, thật đúng là xin lỗi một phen tâm huyết của ngươi. - Tác giả bài hát cũng không nên viết tên của ta nha. Diệp Khai suy nghĩ một chút, vội vàng phân phó nói. - Tại sao, như vậy không phải là rất tốt sao? Diệp Kiến Hoan có chút không hiểu hỏi. Ở hắn xem ra, nếu như đồng chí Phương Hòa nghe được ca khúc ca tụng hắn này, đoán chừng trong lòng cũng sẽ không mất hứng, đối với Diệp Khai mà nói, hẳn là một chuyện tốt, cần gì phải đem cái danh tiếng này từ chối từ ngoài cửa? - Ngươi cảm thấy người nhà chúng ra, thích hợp làm chuyện vuốt mông ngựa này sao? Diệp Khai hỏi lại một câu. - Có đạo lý. Diệp Kiến Hoan nghe xong, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ. Cử hành một buổi tiệc tối ăn mừng, để đồng chí Phương Hòa thị sát tăng thêm chút không khí vui vẻ, đây là chuyện không tệ, chuẩn bị ca sĩ hát ca khúc tán dương Phương lão cải cách mở cửa, cũng là không sao cả, nhưng ngươi muốn Diệp gia Diệp Khai đích thân điền vào tác giả bài hát, cũng xác định một người nào đó biểu diễn mà nói… chuyện này cũng có chút biến vị. Nhìn qua, hình như là người của Diệp gia ăn nói khép nép để lấy lòng Phương lão, chuyện như vậy, Diệp Khai sao có thể đi làm? Cố nhiên Diệp Khai đã được rất nhiều người thế hệ trước tán thưởng, nhưng đó là thông qua thực lực của mình để nhận được, cũng không phải là hát tán ca để lấy được khích lệ, hai loại vinh dự này có bản chất khác nhau. Trước là một loại tân tinh chính đàn kiệt xuất, sau là loại nịnh bợ. Đã biết rõ sâu cạn như thế, dĩ nhiên muốn dặn dò Diệp Kiến Hoan một câu, khiến hắn chú ý không đem tên mình ghi ra, nếu không nghe lời, chuyện tựu có chút biến đổi, ít nhất sẽ làm Diệp gia tương đối bị động. - Lão Nhị, ngươi xem Tần Như Hinh này là người thế nào? Diệp Kiến Hoan lặng lẽ hỏi Diệp Khai. Bởi vì chuyện tình nhi tử đang còn có chút nghi ngờ, bây giờ Diệp Kiến Hoan đối với Tần Như Hinh cũng có một chút không chắc chắn, cho nên muốn để cho Diệp Khai tới giúp hắn xem xét một chút, xem đứa bé này có khả năng là cốt nhục của hắn không, có chắc chắn nhiều không? Diệp Khai nhấp một hớp rượu trên bàn, nhìn hắn nói: - Gần đây ta để cho quân tình thông qua đủ loại con đường, tra xét tình trạng cá nhân của Tần Như Hinh, còn có những cuộc trò chuyện của nàng mấy tháng gần đây, cũng không có bất cứ hành động dị thường nào, hắn là đáng tin, chỉ có thể nói là lão Đại ngươi có một lần nhân phẩm bộc phát, trúng độc đắc rồi. Thật ra thì từ cảm nhận cá nhân của Diệp Khai, hắn cũng thấy nữ tử Tần Như Hinh này không phải là loại người phù phiếm, nữ nhân này tương đối chững chạc, từ tướng mạo nhìn lại cũng có thủy tính dương hoa khí chất, cho nên Diệp Khai đối với nàng vẫn có cái nhìn tương đối nhận đồng. - Ta đối với mình nhưng một chút lòng tin cũng không có… Diệp Kiến Hoan thở dài nói. Kể từ lâu trước, hắn biết chính mình bị bệnh t*ng trùng hoạt động yếu, trên căn bản là đoạn tuyệt hy vọng có con nối dõi. Nhưng lần này Tần Như Hinh bỗng nhiên mang đến cho hắn tin tức như thế, quả thật đối với Diệp đại thiếu đả kích tương đối lớn. Vừa có một loại cốt nhục xúc động, vừa có một loại nghi ngờ đứa bé này không phải là con của hắn, hai cảm giác này cứ quấn quýt lấy hắn. - Thật ra thì ngươi không cần phải như thế, đợi đến khi hài tử được sinh ra, thì hết thảy chân tướng không phải rõ ràng rồi sao. Diệp Khai vỗ nhẹ bả vai của hắn nói. Tình huống bây giờ tựu là như thế, đợi đến khi hài tử ra đời rồi, tự nhiên có thể nhìn ra được rốt cuộc có giống Diệp đại thiếu hay không, hoặc là từ mẫu máu phân tích, hoặc là từ phương diện AND đối chiếu, cũng là có thể. Mặc dù về phương diện kỹ thuật xét nghiệm AND của quốc nội còn kém một chút, nhưng mà đưa ra nước ngoài để phân tích đối chiếu, cũng là làm được. - Cũng chỉ có như vậy. Diệp Kiến Hoan được Diệp Khai an ủi motpj chút cũng lộ ra vẻ bình tĩnh. Nói thật ra, chủ yếu là hắn vừa mới bắt đầu đã không chịu được “Đả kích” như vậy, hiện tại đã có mấy ngày thích ứng, chẳng qua là muốn an bài cho Tần Như Hinh, cũng làm cho hắn tương đối hao tâm tổn trí. Dù sao bây giờ Tần Như Hinh cũng là minh tinh tương đối có danh tiếng ở quốc nội, nếu như bởi vị sự tình sinh con cho hắn, không có cách nào đi biểu diễn, cũng sẽ khiến cho bản thân nàng ảnh hưởng rất lớn. Mà Diệp đại thiếu nhằm cào chuyện này, khẳng định cũng cần cho nàng một chút an bài tốt, ít nhất không để cho nhân gia đang mang thai, vì sinh kế mà phải bôn ba. Diệp đại thiếu vừa nói chuyện lại không khỏi nhìn Tần Như Hinh một cái, lúc này bụng của nàng vẫn bình thường nhìn không ra dấu vết, cũng không làm trở ngại việc xuất hành hay diễn xuất, nhưng Diệp đại thiếu cũng có chút ít lo lắng, bởi vì đoạn cuộc sống tiếp theo đây cũng là thời kỳ phụ nữ mang thai mẫn cảm nhất. Một cái không cẩn thận, cũng sẽ mang đến cho nàng tạo thành hậu quả sinh non. - Lão Nhị, ngươi nghĩ cho ta một cái biện pháp, làm sao an trí cho Tần Như Hinh một chút? Diệp Kiến Hoan bỗng nhiên hỏi Diệp Khai. - Chuyện này tại sao lại hỏi ta? Diệp Khai liếc mắt mà nói: - Không phải là ngươi cũng không nuôi nổi nàng chứ? Ở thời điểm hai năm trước, tài sản của Diệp Kiến Hoan cũng đã có mấy ngàn vạn rồi, mà ở dưới sự trợ giúp của Diệp Khai, trong hai năm qua lại đem một xí nghiệp bình thường lên thành công ty đáng kiêu ngạo rồi. Hiện tai không tính những thu nhập khác của công ty giải trí, riêng nguồn thu nhập chính hàng năm đã vượt qua hai trăm triệu rồi, gần đây lại cùng Diệp gia khai phá ngành ngân hàng, được thiết kế hình tượng của xí nghiệp, cái này muốn hoàn thành cũng chừng một hai năm, tổng thể lợi nhuận đoán chừng vượt qua sáu trăm triệu trở lên. Có nhiều tiền như vậy, Diệp Kiến Hoan nuôi mấy nữ nhân ở ngoài thì có gánh nặng gì? Cho nên Diệp Khai mới nói một câu như vậy. Đây là năm 1992, tư sản mấy trăm triệu là tương đối kinh khủng rồi. - Ngươi biết ý ta không phải là cái này, ta hỏi là làm sao an bài Tần Như Hinh cho tốt, cho nàng giữ vững được hình tượng của mình, đồng thời đem chuyện mang thai này giấu qua được giới truyền thông. Diệp Kiến Hoan nói. Hắn biết Diệp Khai có rất nhiều phương pháp để xử lý, cho nên mới nói lên cái yêu cầu này. - Chuyện này, đầu óc lão Đại ngươi không phải là luôn luôn linh hoạt sao, làm sao gặp được chuyện này lại không đối phó được?