Edit: Sâu xanh
Beta: Katherine Kim
(16)
Quần lót tinh bị phát hiện rồi, nó quấn chăn ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, bốn mắt nhìn nhau với nam thần.
Nam thần ngồi đối diện, chau mày.
Ngủ dậy, thấy cái quần lót mình đang mặc biến mất, hơn nữa trên giường còn xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp không rõ lai lịch?!
Đây là tình tiết của thể loại kịch nào thế?!
Nam thần từ nhỏ đến lớn đều là học bá, đầu cũng có sạn.
Đề này quá cao siêu! Anh không giải được!
Quần lót tinh nhìn nam thần mặt mày ủ rũ như thể nghĩ hoài không ra, nó chớp chớp mắt xán đến gần anh, quơ quơ bàn tay trắng nõn.
Nam thần giật mình bừng tỉnh, anh bất ngờ nắm chặt bàn tay mềm mại kia, nói một cách nghiêm túc: “Đừng cử động!”
(17)
Đôi mắt to của quần lót tinh mở lớn, tròn lại thêm tròn.
!!
Nam thần cầm tay nó!!
Phải làm sao bây giờ!! Nó sắp không giữ nổi hình người rồi!!
Diễn biến nhanh quá nó vẫn chưa kịp thích ứng mà!
Bước tiếp theo chẳng lẽ là nam thần sẽ đè nó xuống?!
A a a!!
Nó còn chưa kịp tắm rửa sạch sẽ! Nó còn chưa học được Long Dương thập bát thức!
Suy nghĩ của quần lót tinh như một con ngựa hoang đứt cương chẳng thể lôi lại, cũng may nó vẫn giữ lại được chút rụt rè cuối cùng, chỉ đỏ mặt nói nhỏ: “Em.......Em nghe lời anh, em sẽ không cử động.”
Nam thần hơi sửng sốt, rồi lập tức buông bàn tay kia ra như bị điện giật, xấu hổ hắng giọng một tiếng.
(18)
“Em......”
Nam thần trông khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp còn dính dịch thể của mình, cái nhìn đảo quanh, rồi nghiêm mặt gõ nhẹ vào khóe miệng của bản thân: “Chỗ này của em bị dính cái gì kìa.”
“À.”
Đương nhiên quần lót tinh biết thứ đó là gì.
Nó cố tình vươn đầu lưỡi đỏ hồng ra, liếm sạch chất dịch dính bên miệng mình ngay trước mắt nam thần, rồi “ực” một tiếng nuốt xuống. Sau đó nghiêng đầu, nhìn nam thần cười ngọt ngào.
“......” Trong nháy mắt, mang tai nam thần bừng đỏ.
Bầu không khí mờ ám đến khó tả.
(19)
Một lúc lâu sau, nam thần mới có thể bình tĩnh để nhìn thẳng vào quần lót tinh.
Nghiêm túc làm rõ tình hình.
“Tên?”
“Bạch Thước.”
“Giới tính?”
“Nam!”
“Tại sao lại đi trộm quần lót?”
Ơ ơ? Chẳng lẽ nam thần cho rằng nó là kẻ dâm tặc chuyên trộm đồ lót sao?!
Quần lót tinh vội vàng nắm lấy cánh tay của nam thần, vừa lo lắng vừa thật thà giải thích: “Em không trộm quần lót! Em chính là cái quần lót kia!”
“Gì cơ?”
“Em là quần lót tinh.”
“Hả?”
“Thì là yêu tinh ý, nguyên hình là quần lót, nhưng có thể biến thành người.”
“......”
“Thật ra em là đứa thành tinh muộn nhất trong gia tộc đồ lót.” Quần lót tinh ngượng ngùng gãi đầu.
(20)
Nam thần mất rất nhiều thời gian mới tiêu hóa nổi sự thật rằng trong nhà anh có một chiếc quần lót thành tinh.
Miệng anh mở ra rồi khép lại vài lần, mãi mới nói nên lời: “Em......Còn có thể biến về hình dạng quần lót không?”
“Trước thì có thể, nhưng bây giờ hình như không được......” Quần lót tinh ngượng ngùng chọt chọt hai ngón trỏ với nhau, liếc trộm nam thần rồi ấp a ấp úng: “Em, em nuốt dương tinh của anh, phải tiêu hóa xong mới có thể về hình dạng ban đầu.”
“......” Nam thần tự biết mình đuối lý, nói thêm cũng chẳng tiện, nét mặt căng thẳng khi hỏi vấn đề cuối cùng: “Vậy sau này em tính làm thế nào?”
Hỏi đến đây, lập tức quần lót tinh đỏ hoe khóe mắt, dè dặt nhìn nam thần: “Em có thể trú tạm ở nhà anh không? Em chưa tìm thấy những người khác trong gia tộc đồ lót......”
Trong tích tắc, nam thần đã mềm lòng đến cực độ. Anh vỗ nhẹ vai quần lót tinh: “Đừng buồn, em cứ ở tạm đây, trong nhà chỉ có một mình anh, không có gì bất tiện cả đâu. Mà phải rồi, anh tên là Thẩm Trạch.”
YES!
Quần lót tinh giơ tay hình chữ V trong lòng, rồi hắn ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh, Thẩm Trạch.”