Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1396: Lần hẹn hò đầu tiên

- Bạn cứ làm việc đi, mình tự lo cho mình được. Trương Khác sao có thể để người yêu thương khó xử, tự đi thẳng tới hậu đình, lúc qua người Trần Phi Dung, hít một hơi, động tác khinh bạc mang theo chút vẻ tình tứ giữa đôi tình nhân được Trần Phi Dung đáp lại bằng một cái lườm, chỉ là cái lườm đó chẳng hề có chút tức giận, chỉ có sự thẹn thùng của thiếu nữ và vẻ quyến rũ vô hạn.

Ở bàn bên có một người khách nam nhìn trộm Trần Phi Dung từ nãy tới giờ bị cái lườm đầy phong tình này khiến lòng chao đảo, tay run rẩy, đôi đũa đang gắp miếng đậu sắp cho vào miệng kẹp lẹp, biến nó thành hai nửa, một nửa rơi xuống đất, một nửa rơi lên bàn.

- Khác thiếu gia, thật ngại quá, để cậu phải đợi một mình ở chỗ này, một cô gái phục vụ ở đây nghỉ việc, Phi Dung ở ngoài bận tính tiền và ghi món, cậu muốn ăn gì, để tôi lấy cho cậu. Trương Khác rất quen thuộc nơi này, đi vào gian nhã phòng trống, không bao lâu thì Lưu Phân cầm thực đơn đi vào.

Trước kia Lưu Phân hoặc Trần Kỳ gọi mình là Khác thiếu gia thì Trương Khác còn thấy miễn cưỡng tiếp nhận, hiện giờ quan hệ y và Trần Phi Dung đã vậy rồi, nghe Lưu Phân xưng hô như thế cảm giác chẳng khác gì Cố Kiến Bình gọi mình là Khác thiếu gia, Trương Khác làm sao nhận nổi.

- Dì Phân, hiện Phi Dung cũng gọi cháu là Tiểu Khác rồi, dì còn gọi cháu như thế, chẳng phải làm bối phận loạn hết sao, sau này dì và chú Trần cứ gọi cháu là Tiểu Khác là được. Trương Khác vội đứng dậy tự mình pha trà, không dám hưởng thụ sự phụ vụ của Lưu Phân.

- Vậy sau này dì không khách khí nữa, hôm nay cháu muốn ăn gì, để dì bảo nhà bếp làm cho cháu trước. Nghe Trương Khác nói thế rồi, lại quen biết bao năm như thế, Lưu Phân không gọi Khác thiếu gia cho xa lạ nữa.

Nhìn khuôn mặt ngày một chững chạc điềm tĩnh của Trương Khác, Lưu Phân thầm thở dài, mặc dù con gái mình và Trương Khác cực kỳ thân thiết, nhưng người ta còn có cô bạn gái thanh mai trúc mã là thiên kim phó tỉnh trưởng, con gái mình và cậu ta cả đời này không có khả năng rồi. Ài, sao Phi Dung nhà mình lại không gặp được chàng trai tốt như thế.

Đợi Trương Khác chọn món xong, Lưu Phân cầm thực đơn đi ra, lòng càng nghĩ càng cảm thấy tiếc, nếu là trước đó mấy chục năm thôi, trước thời giải phóng chẳng phải... Phì phì, làm gì có người mẹ nào lại muốn con gái mình đi làm vợ nhỏ cho người ta, Lưu Phân cười tự trào bản thân, lắc đầu loại bỏ ý nghĩ đó.

Đợi mấy món ăn đủ rồi, Trương Khác chuẩn bị động đũa thì Trần Phi Dung xuất hiện ở cửa.

- Đúng lúc quá, cùng ngồi xuống ăn đi, mình đoạn chắc bạn còn chưa ăn cơm đúng không? Trương Khác vẫy tay gọi Trần Phi Dung, kéo chiếc ghế bên cạnh tới sát người mình.

Trần Phi Dung do dự một lúc mới ngồi xuống, thấy mình ngồi quá gần Trương Khác, gần đến mức cảm nhận được hơi ấm trên người y, hơi thở của y, cái mùi dễ nghỉ của y, làm trái tim cô kém cỏi đập loạn lên như con hưu non.

- Mình đi lấy khăn ướt. Trần Phi Dung kiếm cớ đứng dậy, đi tới chiếc tủ đặt ở góc phòng, đứng đó cho nhịp tim của mình đều trở lại, mới rút ngăn kéo lấy khăn ướt trong đó ra.

- Để mình giúp bạn. Chẳng biết từ lúc nào Trương Khác tới sau lưng Trần Phi Dung, khẽ nói vào tai cô, tay trái luồn qua dưới nách cô, cho vào ngăn kéo, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt của Trần Phi Dung, tay phải đặt lên chiếc bụng mềm mại khẽ vuốt ve, môi ghé tới, hôn lên gò má mịn màng nong nóng của cô, lấy một bông hoa hồng mua trước khi tới đây, trước đó giấu kín trong áo khoác, đưa trước mặt Trần Phi Dung: - Ăn tối, xem phim, đi dạo. Bạn có muốn bổ xung thêm gì vào cuộc hẹn hò lần đầu tiên của chúng ta không?

~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~

Học kỳ đầu tiên của ĐH Đông Hải năm 2001, Trương Khác quay trở lại trường, nhìn thấy những khuôn mặt trên đường, đừng nói tới bạn bè thân thiết, mà ngay cả những gương mặt quen thuộc một chút cũng không thấy đâu, mới đột nhiên nhận ra, cái học kỳ cuối cùng này của mình là học kỳ cô đơn.

Đỗ Phi vẫn còn ở Tân Thái, ngày mai mới về Kiến Nghiệp, sau đó trực tiếp bay sang San Francisco, thực tập tại ESS một năm.

Trần Phi Dung bất kể Trương Khác giả bộ tò mò vòng vèo nghe ngóng hay là khảng khái hỏi thẳng thế nào, cô đều cười xấu hổ không nói lần đó Đường Thanh nói gì qua điện thoại với cô, cuối cùng chịu không nổi quấy nhiễu bảo Trương Khác tới Hong Kong, muốn gì cứ hỏi thẳng Đường Thanh.

Trương Khác làm gì có mặt mũi đi hỏi Đường Thanh vấn đề này, hơn nữa Trương Khác cũng nhận được điện thoại của Đường Thanh gọi tới nói với y, lần này cô qua Kiến Nghiệp tới Hong Kong, không cho y tới tiễn chân, y biết lúc nào Đường Thanh nghiêm túc, lúc nào hờn giận, tuyệt không dám trái ý cô.

Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm về Kiến Nghiệp từ rất sớm, nhưng cùng đám Mã Lực bận rộn điều chỉnh sản nghiệp của Hải Túc và các sản nghiệp khác, Trương Khác biết tin bọn họ ngay cả ba ngày Tết cũng bận rộn làm việc, người ta làm không hết việc, người nhàn tản như y không mặt mũi nào tới tìm họ tán dóc.

Những người bạn cùng lớp khác thì cùng là năm thứ tư sắp tốt nghiệp, đại đa phần đều đi thực tập ở học kỳ cuối, gần như tới lúc viết luận văn tốt nghiệp mới về trường.

Thế là bất kể bạn bè quan hệ thân thiết hay là bạn bè bình thường đều khó gặp mặt rồi, học kỳ này xem ra chỉ đành tự tìm lấy niềm vui.

Trương Khác đang tự an ủi mình, cuối cùng cũng thấy được hai khuôn mặt quen thuộc nắm tay nhau từ trường đi tới: - Lớp trưởng và bí thư hôm nay không ôn tập mà chuẩn bị đi đâu tâm sự lý tưởng cuộc đời thế?

Lục Thiên Hựu tính cách nghiêm túc, mặc dù hiện giờ cũng có thể gọi là bạn bè khá thân thuộc của Trương Khác, nhưng bị y nhìn thấy đang tình cảm cùng Thẩm Tiêu vẫn thấy xấu hổ, lúng túng không biết trả lời thế nào.

Thẩm Tiêu ở bên cạnh, mặc dù trên mặt cũng thoáng ửng hồng ngượng ngùng rụt tay lại, nhưng vẫn trả lời Trương Khác: - Tôi và Thiên Hựu đều không chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, học kỳ này tôi sẽ tới lâm nghiệp Tân Quang thực tập, tốt nghiệp xong sẽ làm việc ở Lâm nghiệp Tân Quang, còn Thiên Hựu sẽ tới cơ quan chính phủ thực tập.

- Ồ bạn chuẩn bị đi giúp cha bạn à, tôi đại biểu cho Lâm nghiệp Tân Quang vô cùng cám ơn sinh viên ưu tú của Đh Đông Hải, vô cùng mong đợi sự tham gia của bạn. Trương Khác mừng rỡ, trước kia mời Thẩm Ước tới Lâm nghiệp Tân Quang, không ngờ còn có thêm được lợi ích nho nhỏ này, Thẩm Tiêu từ nhỏ quen chịu khổ, làm việc không ngại khó khăn, đúng là rất thích hợp với công tác khô khan khổ cực như trồng rừng ở Lâm nghiệp Tân Quang.

- Tôi phải cám ơn bạn mới đúng, cuối cùng cha tôi có thể làm được việc mình muốn làm. Thẩm Tiêu cám ơn ngược lại Trương Khác.

- Không cần cám ơn, gặp thầy Thẩm chuyển lời hỏi thăm hộ tôi là được. Trương Khác thấy Lục Thiên Hựu đứng bên cạnh không nói, mặt có chút sốt ruột, đoán là hắn đang chuẩn bị dẫn Thẩm Tiêu về nhà ăn cơm trưa, thấy cũng sắp trưa rồi, không giữ bọn họ nữa: - Ngày mai Đỗ Phi tới Kiến Nghiệp rồi đi Mỹ, tối mai mọi người tới 1978 tụ hợp nhé, lần sau tụ tập cùng nhau không dễ dàng nữa.

- Đúng rồi, cho tôi gửi lời chúc tết chú Lục và mọi người trong nhà nhé. Khi tạm biệt Thẩm Tiêu và Lục Thiên Hựu, Trương Khác nói thêm một câu.

Chẳng có việc gì làm Trương Khác tới thư viện ngồi tới hoàng hôn, rồi lang thang trong sân xem thời khóa biểu, một lúc nữa mới tới thời gian Trần Ninh tan học, Trương Khác đứng dựa vào một cái cây, châm một điều thuốc hút, tất cả giống như việc y từng làm hàng trăm lần trước kia, chỉ để được đi cùng Trần Ninh đoạn đường ngắn về KTX nữ.

Khói thuốc bay lên, làm khuôn mặt Trương Khác trở nên mơ hồ, chiếc áo len cao cổ làm đường nét trên mặt y trở nên nhu hòa hơn, khiến Trần Ninh nhìn thấy Trương Khác thiếu chút nữa không nhận ra, Trương Khác trước giờ ở trước mặt cô lúc thì rất ôn nhu, lúc thì kiêu ngạo, có lúc thật buồn cười, nhưng chưa bao giờ làm cô cảm thấy thân thiết như thế.

Trương Khác nhìn thấy Trần Ninh nói gì đó với bạn học rồi đi tới, cô mặc áo len vào, quân jean thẫm màu, giày thể thao trắng, ôm chồng sách trong tay, thanh xuân tươi tắn, từng bước từng bước như đi vào trong tim Trương Khác.

***

Post sớm cho mọi người đọc còn đi chơi...

Mình là người khá truyền thống, mình không chúc mừng tết Tây đâu, nhưng phải đi nhậu đây, bi bi