Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1393: Cho tôi một đứa con

- Ừ, Tiểu Duy đưa tôi tới. Thấy Trương Khác tròn mắt, cười khẽ giải thích: - Khi nhận điện thoại của cậu bị Tiểu Duy vô tình nghe được, liền bảo đưa tôi tới đây.

Trương Khác uống một ngụm rượu, suy nghĩ nguyên nhân Hứa Tư làm như thế.

Hứa Tư ở cùng Giang Đại Nhi tại Hong Kong thời gian dài, gặp Trương Khác ở cùng Hứa Tư rất nhiều lần, mặc dù hai người họ ở trước mặt Hứa Duy đều cố gắng giữa khoảng cách, nhưng chẳng khác bưng tai trộm chuông là bao, Hứa Duy lại cực kỳ thông minh, lâu dần từ chi tiết nhỏ đoán ra được giữa chị mình và Trương Khác có quan hệ không tầm thường, có lẽ chiếu cố thể diện của chị mình nên luôn vờ như không biết, hoặc là ngầm chấp nhận quan hệ hai người cho nên hôm nay mới đưa Hứa Tư tới đây.

- Xem ra đêm nay không cần kiếm cớ gì nữa rồi. Trương Khác không cố lý giải việc làm của Hứa Duy nữa, bất kể thế nào đây cũng là chuyện tốt.

Quay về ổ ái tình của hai người ở ngõ Đan Tỉnh, đôi uyên ương mặc sức để kích động khao khát bùng phát, Trương Khác ấn Hứa Tư vào sau cánh cửa, vội vã cởi y phục của nhau, bốn cánh môi tách ra rồi hợp lại, hợp lại rồi tách ra, hôn nhau cuồng dại, Trương Khác chẳng đợi được tới lúc Hứa Tư cởi hết y phục của mình đã tách chân cô ra tiến vào một cách mạnh mẽ, từ cửa tới phòng khách, từ tầng dưới tới tầng trên, từ phòng tắm ra phòng ngủ, khắp nơi lưu lại dấu vết kịch chiến của hai bọn họ, hai bóng người đang hổn hà hổn hển quấn lấy nhau không rời một khắc.

Tới khi vùi dập dưới những ngọn sóng kích thích không biết đợi thứ mấy, Hứa Tư ôm chặt Trương Khác thì thầm: - Cho tôi một đứa con đi.

Trương Khác nhìn mỹ nhân nhắm nghiền mắt cảm thụ dư vận sau cao trào, cúi xuống hôn lên môi cô: - Như vậy đương nhiên là quá tốt rồi, em chị sợ chị không muốn thôi, có điều sao đột nhiên lại nói tới chuyện này?

Hứa Tư khẽ đẩy Trương Khác sang một bên, nằm dựa lên lồng ngực y: - Từ khi nghe tin cậu kết hôn tôi đã có suy nghĩ này, tôi đã trộm cậu từ cô ấy sáu năm rồi, chỉ cần có đứa con này, tôi nên trả cầu về rồi. Nước mắt long lanh chực từ mắt Hứa Tư rơi ra: - Tôi là nữ nhân ngốc nghếch, từ sau khi ở Bắc Kinh về tôi mới hiểu ý cậu muốn tôi tới đấy. Trương Khác, tôi không muốn gây thêm rắc rối cho cậu nữa, để tôi đi đi, Trần Tĩnh giúp tôi liên hệ trường thiết kế bên Châu Âu, chỉ cần cậu cho tôi một đứa con, tôi sẽ mang nó sang Châu Âu. Mỗi lần nhớ cậu tôi sẽ có nó an ủi, tương lai nó lớn lên rồi, cậu nhìn thấy nó cũng sẽ nhớ tới tôi, phải không?

Trương Khác hôn khóe mắt Hứa Tư, muốn hút hết đi nước mắt cùng nỗi buồn của cô: - Chị đúng là nữ nhân ngốc, em sao có thể để chị đi được? Nhớ kỹ, chị không mang tới cho em chút rắc rối nào cả, chị nghĩ xem, nếu không có Cẩm Hồ, thì làm sao chị có rắc rối. Chị đó, cả đời này đừng mơ thoát khỏi tay em, em là người ích kỷ, em muốn chị mãi mãi là của em, muốn chị vĩnh viễn ở bên em. Em muốn nhìn chị sinh con cho em, phải sinh cả một đội bóng. Em muốn nhìn chị dần dần già đi, xấu đi, đến lúc không đi lại được nữa, cũng không cho chị rời khỏi em, em chết rồi tới kiếp sau vẫn sẽ chiếm hữu chị.

Hứa Tư nhìn Trương Khác cố ý làm ra vẻ ngang ngược, trong lòng kích động không nói ra lời, vừa nhẹ nhõm vừa vui sướng, cô sao rời Trương Khác được chứ, một khắc cũng không muốn, ôm chặt lấy Trương Khác, vừa gật đầu vừa để cho nước mắt chảy ướt đẫm ngực Trương Khác.

Trương Khác ôm Hứa Tư thật chặt, cằm đặt lên đình đầu của cô, vỗ mạnh lên mông: - Lần sau không được phép suy nghĩ lung tung.

Hứa Tư lập tức phản xạ điều kiện che lấy hạ thân của mình: - Đừng vỗ, cẩn thận chảy ra hết bây giờ. Lời chưa dứt đã thẹn đỏ mặt, chui vào chăn chốn.

Trương Khác cười: - Học ở đâu ra tri thức này thế, có phải chị Vãn Tình dạy không? Hứa Tư gật đầu trong chăn, Trương Khác thò tay vào cù nách Hứa Tư: - Chẳng trách hai hôm đó bọn chị điên như thế, thương lượng với nhau cùng dụ dỗ em phải không? Hứa Tư cười khúc khích trốn bàn tay Trương Khác, y không chịu buông tha chui vào trong chăn: - Hôm nay em phải trừng phạt chị tới nơi tới chốn.

Hai người chui vào chăn đùa giỡn chọc ghẹo nhau, tới khi chăn rơi xuống đất Trương Khác phát hiện ra cái mông đầy đặn của Hứa Tư nhấp nhổm ngay trước mặt, chẳng phải tư thế 69 kinh điển sao, y không chịu nổi, tóm lấy bờ mông căng tròn, dúi đầu vào đó..

Tiếng rên rỉ triền miêng lại vang lên khắp căn phòng, trong ánh đèn mờ ảo, một cơ thể tuyệt mỹ nhấp nhổm liên tục trong tư thế quỳ, hai con thỏ trắn bụ bẫm nhảy tưng tưng, mái tóc đen nhánh tung bay trong không khí...

Lại qua một phen kích động, trong chiếc chăn nhung ấp áp, Hứa Tư trần truồng nép vào lòng Trương Khác, mặt còn áng hồng sau dư âm, đầu gối lên ngực y, nghe tiếng tim đập dầng lắng lại, đột nhiên nhớ ra một chuyện: - Gần đây tôi cứ thấy Phi Dung là lạ, không biết xảy ra chuyện gì.

Chuyện Hồ Kim Tinh, nghĩ tới ảnh hưởng đến Trần Phi Dung, khi đó ở Hong Kong chỉ cực ít người biết, ngay cả những người thân mật như Hứa Tư, Đường Thanh, Trương Khác tạm thời không cho biết, ít nhất trước khi ảnh hưởng sự kiện này hoàn toàn biết mất không định nói cho các cô biết. Phía bên cảnh sát sau khi tiếp nhận Hồ Kim Tinh, trong tin tức tương quan đưa ra giới truyền thông chỉ trọng điểm nói về tội danh của Hồ Kim Tinh, còn sự kiện bắt giữ hắn chỉ nhắc tới một câu:" Tội phạm bỏ trốn được người dân nhiệt tình ở Hong Kong giúp đỡ bắt giữ."

- Vừa rồi ở Hong Kong cô ấy gặp phải Hồ Kim Tinh... Trương Khác nghĩ một lúc rồi đem sự kiện Hồ Kim Tinh kể ra chi tiết, dù sao chuyện này người bên cạnh y rồi sẽ biết, nếu Hứa Tư đã có suy đoán, cũng không nên dấu diếm cô.

Chỉ là Trương Khác kể tới lúc mình và Phó Tuấn phá cửa xông vào nhìn thấy Trần Phi Dung đập Hồ Kim Tinh ngất xỉu rồi bản thân cô cũng ngất xỉu, Trương Khác hơi do dự, cho dù biết Hứa Tư cũng như Đường Thanh, ngầm chấp nhận quan hệ nam nữ phức tạp của mình, nhưng y cũng phải tôn trọng cảm thụ của các cô, huống hồ Trần Phi Dung còn là hàng xóm thân thiết của Hứa Tư.

- May mà không sao. Hứa Tư khẽ vỗ ngực, thấy ánh mắt Trương Khác có vẻ né tránh, lời về sau trở nên ấp úng, kỳ quái hỏi: - Chẳng lẽ sau khi Phi Dung bị ngất để lại di chứng gì?

- Cô ấy sau khi ngất đi không lâu liền tỉnh lại, không có di chứng gì, chắc trong lòng có chút hoảng sợ. Trương Khác chuẩn bị hàm hồ ứng phó cho qua.

- Chỉ thế thôi sao? Tôi thấy nó cứ hay vô duyên vô cớ thần người ra, đối diện với người khác còn đỡ, gặp tôi hình như rất ngại ngùng, cảm giác nó muốn tránh mặt tôi. Hứa Tư xoay người nằm úp lên trên Trương Khác, bầu ngực đầy đặn chèn ép ngực y, đôi mắt thấu triệt nhìn thẳng vào mắt Trương Khác: - Có phải sau đó còn xảy ra chuyện gì không?

Trần Phi Dung ở trước mặt mình có hành vi khác thường như thế, Hứa Tư không thể không liên tưởng tới điều gì đó, là người bàng quan, Hứa Tư sao chẳng rõ tình ý như có như không giữa Trần Phi Dung và Trương Khác, chỉ là hai bọn họ đều khắc chế không cho nó lộ ra hoặc không cho nó phát triển.

- Khụ... Khụ... Thấy che dấu không nổi, Trương Khác ho vài tiếng, thành thực khai báo chuyện xảy ra sau đó ở Ảnh Loan Viên, nhìn đôi mắt Hứa Tư trong bóng tối vẫn mê người như vậy, cười ngượng ngịu: - Có phải em quá tệ không?

-... Hứa Tư thở dài, chuyện thế này nói gì cũng vô ích, vả lại đó là lựa chọn của Trần Phi Dung, tin chắc không nam nhân nào có thể cưỡng lại trong tình thế như vậy, đưa tay vuốt má Trương Khác: - Chỉ là dù sao Phi Dung cũng khác chúng tôi, cậu định nói sao với Đường Thanh. Hứa Tư chỉ e Đường Thanh biết chuyện, chỉ e càng đau đớn càng phức tạp hơn khi biết chuyện Trương Khác với mình hay bất kỳ cô gái nào khác.