Quan Lộ Thương Đồ

Chương 1297: Thế kỷ 21 cái gì quan trọng nhất?

- Cẩm Hồ đại khái cũng có ý này. Thôi Quốc Hằng giờ mới tiết lộ nhiều hơn: - Ban đầu cũng không nói rõ con số là bao nhiêu, chỉ thảo luận là tập trung cho trường ta hay là chia đều cho các trường, cuối cùng quyết định là cho trường ta vì chúng ta có nhiều quyền tự chủ hơn, nếu có thể thành đại học hàng đầu như Thanh Hoa, kinh nghiệm của trường ta sẽ rất có giá trị chỉ đạo.

Tần Cương nói rất ít, đại kế liên quan tới tương lai Đh Đông Hải chẳng ai hỏi tới hắn, nên tất nhiên hắn cũng chẳng nói xen vào, với hắn khoản tiền đầu tư này cũng bình thường.

Hắn biết kinh phí nghiên cứu của Vườn Sồi chừng 800 triệu USD, trong vòng 5 năm dự toán đạt tới 6 tỷ tới 8 tỷ USD, đây là con số làm người ta sợ vỡ mật, nhưng là tiêu chuẩn cần đạt được, như thế Ái Đạt mới thực sự bước vào hàng ngũ doanh nghiệp điện tử thế giới.

Trở về trường, Lý Hồng Minh kéo cả Thôi Quốc Hằng tới văn phòng bàn việc, Trương Khác và Trần Tín Sinh không quá can dự vào công tác quá chi tiết, Thôi Quốc Hằng là cầu nối giữa Đh Đông Hải và Cẩm Hồ, không tóm lấy ông ta thì tóm ai.

Tần Cương về trường lấy xe, con trai hắn hôm quá ngủ đạp chăn ra nên bị cảm, buổi chiều vợ hắn đưa con vào bệnh viện truyền nước, hắn đi đón vợ con ở nhà, nói với vợ thời gian tới sẽ bận rộn, muốn vợ đón mẹ cợ tới giúp chăm sóc đứa con đang bi bô tập nói. - Cha em cũng nghỉ hưu rồi, mẹ em tới thì anh bảo cha em ở nhà một mình làm gì? Vợ Tần Cương nói:

Vợ chồng Tần Cương sống ở chung cư Thanh Niên, tòa nhà giành cho giáo viên, căn hộ hai gian hai phòng, 90 mét vuông, một người lớn nữa tới còn có thể được, chứ hai người thì thiếu phòng rồi.

Tần Cương biết vợ muốn chuyển nhà, hắn nghĩ mình không còn đảm nhiệm chức vụ gì nữa trong Đh Đông Hải, quan hệ đã trở nên xa cách, nếu còn chiếm phòng ở đây, giáo viên trong trường sẽ có ý kiến, chỉ là trong thời gian sắp tới hắn không còn tinh lực làm việc này, bảo với vợ: - Hay em đón mẹ em tới, rồi mọi người xem xem ở đâu có nhà thích hợp thì chuyển vào, rồi mới đón ba tới, anh sắp chuyển công tác rồi, một thời gian nữa không còn làm ở Sáng Vực Đông Đại.

- Vậy anh đi đâu, làm gì?

- Còn chưa quyết định, khả năng làm chân *** ton trước. Tần Cương nói hàm hồ: - Dù thế nào thì anh cũng không còn liên hệ trực tiếp với trường nữa, nhà bên này phải trả lại cho trường, đúng là cần phải tìm nhà mới.

- Vậy anh làm việc cho trường bao năm thì tính sao? Vợ Tần Cương tiếc của không muốn trả lại nhà cho trường:

Tần Cương cười: - Chẳng phải sợ người ta chửi sau lưng sao, em có thấy đáng tham cái này không?

- Yến Viên thì không có hi vọng rồi, chung cư đông hồ không chen vào được, anh bảo em phải đi đâu tìm nhà?

Thế Kỷ Cẩm Hồ chỉ khai phát một khu biệt thự cao cấp ở Kiến Nghiệp là Yến Viên, nhà ở đó chia hết tử lâu, hơn nữa tuyệt đại bộ phận dành cho nhân viên nghiên cứu cao cấp của Vườn Sồi, bên Sáng Vực Đông Đại, trừ Đỗ Phi không ai lấy được biệt thự nơi đó.

Phía đông hồ cũng có 12 tòa chung cư 30 tầng, tổng cộng có hơn 3000 căn hộ, ban đầu tưởng là dư dả rồi, ai ngờ tới mùa hè năm nay nhân viên chính thức của Vườn Sồi đã hơn 6000 người, thêm hơn 3000 nhân viên các cơ cấu khác của Ái Đạt ở Kiến Nghiệp, cộng vào gần 10000. Thế là chung cư bên đó không thỏa mãn được nhu cầu nhà ở cho nhân viên trong Cẩm Hồ nữa, Thế Kỷ Cẩm Hồ lấy thêm mảnh đất nữa phía đông nam hồ xây khu dân cư rộng trăm vạn mét vuông gọi là Lộc Viên, chỉ là hiện giờ mới khởi động, muốn ở được phải đợi một năm nữa.

Tần Cương gãi đầu: - Hay là để anh gọi cho Lục Kiện xem hiện công ty anh ta còn nhà không?

Lục Kiện là công tử kinh thành bỏ quan trường tới Kiến Nghiệp kinh doanh địa ốc, tới Kiến Nghiệp đã được 2 năm, sau khi hạng mục đầu tiên hoàn thành thuận lợi, đồng thời khai phát hai hạng mục nữa, một là tòa nhà văn phòng, một khu nhà ở, quy mô đã hơn hạng mục cùng kỳ ở Bắc Kinh, chỉ cũng chưa biết bao giờ xong, các công ty địa ốc khác không có được tinh thần chuyên nghiệp như Thế Kỷ Cẩm Hồ.

- Hay là đợi thêm một thời gian? Thế nào cũng có hi vọng ở Lộc Viên. Vợ Tần Cương cau mày, mua nhà phúc lợi trong công ty sẽ rẻ hơn:

Tần Cương nghĩ cũng chỉ đành đợi thêm một thời gian, Tần Cương nghĩ cũng chỉ đành đợi thêm một thời gian, hắn nhớ Lý Hồng Minh luôn muốn hoàn toàn cải thiện điều kiện ăn ở của giáo viên, trước đó vì giới hạn tài chính không có hành động gì, Cẩm Hồ hứa đầu tư khoản lớn, thế nào cũng có một phần chảy về phía mặt này. Quan điểm xưa nay của Trương Khác là thu hút nhất tài, hiện không phải là thời đại cống hiến vô tư nữa, nhân tài ưu tú nhất phải có đãi ngộ ưu tú nhất, mọi người đều nói đùa mấy năm qua Cẩm Hồ quyên tặng Đh Đông Hải, đại bộ phận tiền chảy thẳng vào túi các học giả, giáo sư.

Ở trong thư phòng Tần Cương đã tra tư liệu liên quan tới học viện âm nhạc, so với kế hoạch đầu tư 800 triệu vào Đh Đông Hải của Cẩm Hồ, thì 30 triệu cho Học viện Âm nhạc chẳng là cái gì, đương nhiên lãnh đạo Học viện Âm nhạc không hề biết.

Tần Cương về nhà ăn cơm tối, Đỗ Phi gọi điện rủ tới 1978, thấy con trai đã đỡ sốt liền qua đó tụ họp.

Đám Trương Khác, Đỗ Phi, Mông Nhạc đang đánh bi-a, Tôn Tĩnh Mông khoanh tay đứng nhìn, bất kể chơi bi-a hay bóng bàn thì cả ba bọn họ gộp lại cũng không phải đối thủ của Tôn Tĩnh Mông.

Bọn họ vừa chơi vừa nói chuyện phương diện nào ở trường học trong nước cần cải cách trước, Mông Nhạc nói tiến sĩ trong nước đáng thương, mỗi tháng trợ trợ cấp sinh hoạt có chút xíu, rất nhiều tiến sĩ trước khi nhập học đều đã có gia đình, cuộc sống rất nghèo khó.

Tần Cương nhớ thời học tiến sĩ, mỗi tháng được trợ cấp 180 đồng, may mắn còn làm giáo viên phụ đạo trong trường, mỗi tháng có được trên 300, miễn cưỡng đủ dùng, nhưng chiếm gần hết tinh lực và thời gian của hắn, có lẽ đây là nguyên nhân trọng yếu khiến trong nước không bồi dưỡng ra được tiến sĩ hàng đầu.

Trương Khác tay cầm gậy, dựa vào tường nói: - Quỹ xúc tiến nghiên cứu mỗi lần phê duyệt một khoản kinh phí nghiên cứu là tính cả lương cho nhân viên nghiên cứu rồi, thậm chí có thể trích ra một phần tài chính làm học bổng cho người học tiến sĩ, ít nhất để trợ cấp sinh hoạt cho tiến sĩ nâng cao tới mức lương bình thường. Biết thế kỷ 21 quan trọng nhất là gì không? Là nhân tài, chúng ta không thể ủy khuất nhân tài.

Đỗ Phi và Mông Nhạc chẳng phải là thàn viên hội nghị 29 người cho nên giờ biết Cẩm Hồ kế hoạch trong vòng năm năm tài trợ cho Đh Đông Hải trên 800 triệu, Đỗ Phi hận không thể nhảy tới bóp cổ Trương Khác: - Khoản đầu tư lớn nhất của Sáng Vực Đông Đại nửa cuối năm còn là 80 triệu của Cao khoa KV, bọn tao đang buồn thối ruột vì không có tiền, mày xem này tao có mấy sợi tóc trắng rồi đây, sao mày không hé tay một chút cho bọn tao chút lộc rơi lộc vãi.

Trương Khác lùi lại đằng sau né tránh đôi bàn tay có ý đồ hành hung của Đỗ Phi: - Trông nồi bỏ gạo, nếu Sáng Vực Đông Đại là cái nồi lớn, tao chẳng ngại bỏ vào thêm ít gạo, bọn mày phải làm ra dự toán lớn mới có tiền chứ.

Sáng Vực Đông Đại thời gian qua tiến hành chỉnh hợp tài nguyên internet, cho nên thực tế tiêu hao tài chính không nhiều, hiện còn dư 200 triệu để phung phí, Đỗ Phi, Mông Nhạc còn chẳng biết tiêu sao cho hết.

Đỗ Phi thu lại thái độ đùa cợt, thở dài: - Chỉ sổ Nasdaq lại mất điểm liên tục 10 ngày rồi, gài chính chảy vào sản nghiệp internet cũng đã chạm đáy, qua thời gian kích động, mọi người đã dần bình tĩnh lại, biết cắn răng chịu đựng là vượt qua được, ít nhất Sáng Vực Đông Đại còn đủ tiền tiêu pha 2 năm nữa, giai đoạn hiện nay không lo thiếu tiền, nhất là trong năm nay, nhưng hiện các quỹ đầu tư mạo hiểm đã bỏ chạy hết, nhiều người không biết phải cắn răng tới bao giờ.