Quấn Lấy Không Buông

Chương 81: Ngoại truyện

Aure: đối phương đã không muốn nói chuyện với ngươi, đồng thời ném một rổ nguyền rủa của chó độc thân cho ngươi.

— Ha ha, còn bảy năm nữa, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, ngươi cứ chờ đó.

****

Lời nguyền rủa của chó độc thân hình như rất linh nghiệm.

Ít ra, 7 năm đã trôi qua mà chàng trai chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Đương nhiên, Aure cũng duy trì số phận độc thân suốt 7 năm trời.

... Gửi lời chào thân ái.

Đối với người đại lục Vân Phỉ, đối với người tu luyện, đặc biệt là người có thiên phú, chỉ cần bắt đầu thu luyện, dù chỉ đột phá ở giai đoạn đầu tiên cũng sẽ kéo dài tuổi thọ. Trong sinh mệnh dài dằng dặc này, 10 năm chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.

Nhưng đối với người có lòng riêng thì thời gian ấy quá dài.

Công chúa lại không có thiên phú tu luyện.

Đó là lí do vì sao Công chúa nảy sinh tình cảm với Aure từ rất sớm, nhưng vẫn chưa chấp nhận hắn.

Nàng có khúc mắc của mình, thiên phú tu luyện giữa nàng và Aure chênh lệch quá lớn, rồi nàng sẽ dần dần già yếu, da thịt lỏng lẻo, răng rụng hết, mà bạn đời của mình vẫn trẻ tuổi anh tuấn, nàng không cách nào chịu nỗi.

Nếu đã thế thì thà ngay từ đầu không ở bên nhau, lưu lại trong trí nhớ của hắn khoảng thời gian mình xinh đẹp nhất.

Thế là nàng xoắn xuýt mất mấy năm trời.

Về sau, nhị ca và Tinh Nhan nhị tẩu quay về mang theo thảo dược thay đổi thiên phú tu luyện của nàng.

Nếu không, Công chúa ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang dỗ con trước mặt, mím môi cười một tiếng, không biết bọn họ phải lãng phí bao lâu, hoặc cũng có thể không ở bên nhau.

Phải biết rằng, lúc trước nàng không thể nào vượt qua trở ngại của bản thân.

Nhìn một vòng, thời gian chính là vị pháp sư thần kỳ nhất, người đàn ông giờ đây đã làm quốc vương, thay đổi thân phận, khí thế trên người cũng trở nên thâm trầm.

Duy chỉ có một điểm, chính là sự ngốc nghếch vẫn không thay đổi, đó cũng chính là điểm khiến nàng yêu thích nhất.

Ánh mắt rơi xuống một chỗ nào đó, đột nhìn dừng lại.

Công chúa đỡ trán, mọi suy nghĩ trong đầu đều không cánh mà bay, nàng đưa tay cầm lấy cái cúc áo trang trí xuống lắc lắc trước mặt Aure.

"Cái này mà cũng muốn hả?" Trong nháy mắt, Aure hiểu rõ ý nàng, nhếch môi.

Cái này chỉ là đồ trang trí sau lưng của bé con trong lòng hắn, dù xinh đẹp, nhưng mà...cái này mà cũng lấy ư?

Hắn biết Beers dung túng Tinh Nhan thế nào, có thể nói rằng, nếu Tinh Nhan muốn sao trên trời, Beers cũng không nói lời nào mà hái xuống cho nàng.

Hắc Long thích châu báu, Beers sưu tập cho nàng rất nhiều châu báu, dù bọn họ là người hoàng tộc mà vẫn phải kinh ngạc trước căn phòng đầy châu báu từ khắp nơi của Tinh Nhan, thế nên... "Tinh Nhan sẽ không...coi trọng một cái cúc áo thế này...chứ?"

Aure rụt rè thêm một chữ.

Rõ ràng, đối với sự chấp nhất với châu báu của Tinh Nhan...hắn không dám khẳng định.

Nhưng nói là nói thế, Aure không gắn cúc áo về chỗ cũ.

Dù gì Beers cũng là một tên thần kinh.

Vẫn là một người có lòng chiếm hữu cực mạnh đến thần kinh.

Ngay từ đầu bọn họ không hề chú ý, là người của đại lục Vân Phỉ, bình thường đi ra ngoài đều đeo vài món trang sức, đi gặp Beers cũng thế.

Beers cũng hiểu.

Nhưng nếu để Hắc Long nhìn thấy thì tiêu đời.

Sau vài lần bị gài bẫy, hoài nghi về nhân sinh, bọn họ đã rút ra kinh nghiệm, chỉ cần trên người có châu báu mà sau khi bị Hắc Long để ý thì sẽ gặp xui xẻo

...Đặc biệt là mấy bảo thạch cao cấp sau khi bị Hắc Long để ý.

Sớm muộn gì cũng tiêu đời.

Dần dà, những người có dịp gặp mặt Beers cũng hiểu rõ quy luật này.

- - Trước khi đi, đừng mang theo trang sức.

Công chúa buồn cười đáp, "Biết đâu được."

Chính hắn còn không tin thì huống chi là nàng.

Có người tới.

Chàng trai nằm trên giường nhíu mày, gương mặt hiện lên vẻ bực bội, chàng như ngừng thở, vuốt vuốt cái đầu nhỏ đang chuyên chú liếm cắn lồng ngực của chàng, "Nhan Nhan, chờ chút."

...

Bị cắt ngang nửa chừng, hai mắt chàng trai đỏ bừng.

Lúc Aure và Công chúa cười cười nói nói bước vào thì thấy Beers âm trầm nhìn bọn họ.

"Beers..." Chưa nói hết Aure đã im bặt.

Sao bây giờ, hắn cảm thấy sóng lưng lạnh mình toát.

Aure nhìn cổ áo chàng trai đang mở phanh ra, và vài vết hồng hồng trên cổ, kinh dị quá, cứu mạng, Aure thấy...dù có mang theo châu báu hay không thì hắn cũng sắp tiêu đời rồi.

...

Thế giới này, Tinh Nhan trải qua thế giới này thật lâu, lâu đến nỗi cô không cảm giác được thời gian trôi qua.

Những cảnh đẹp ít người biết đến ở đại lục Vân Phỉ đều lưu lại dấu chân của bọn họ, vui thì ở lại vài ngày, bọn họ từng ôm nhau dưới đáy biển không người, từng nắm tay nhau trượt xuống từ đỉnh núi tuyết hiểm trở vô cùng, còn từng ở thành phố lớn say sưa nghe kể chuyện truyền thuyết về hai người họ.

...Dù tuổi thọ của Hắc Long rất dài nhưng vẫn có điểm cuối.

Mà sau khi nàng chết, Beers vốn dĩ bất tử cũng lựa chọn chết theo nàng.

Có lẽ không còn ai làm bạn cạnh bên nên cảm thấy cuộc sống này không còn ý nghĩa gì.

Nhưng tu luyện 10 ngàn năm cũng coi như là có hiệu quả.

Lúc Tinh Nhan tỉnh lại thì phát hiện ra tu vi của cô đã đạt đến tầng thứ bảy.

Linh hồn đột nhiên có một cỗ sức mạnh trĩu nặng, cô hiểu, chỉ cần phất tay một cái đã có sức mạnh có thể hủy diệt thế giới này.

Chỉ cần cô muốn.

Cũng có một vách ngăn với thế giới này.

Sức mạnh quá lớn sẽ tạo nên vách ngăn.

Tinh Nhan không muốn làm gì hết, cô chỉ nằm trên giường, lần này lưu lại khá nhiều ký ức, mặc dù vẫn không thể nhớ hết nhưng đã nhớ được hơn một nửa...Điều kỳ là chính là, dù cô lưu giữ nhiều ký ức là thế nhưng vẫn không thể nhớ rõ gương mặt của người kia.

Đoạn ký ức hơn 10 ngàn năm ùn ùn kéo đến nhanh chóng bao vây Tinh Nhan.

Trong ký ức, hình dáng của người đàn ông dần dần hiện lên.

"Nhan Nhan, có nóng không?"

"Nhan Nhan, muốn ăn gì, hôm nay làm món khác cho nàng thử nhé?"

"Đẹp không? Nghe nói cây Vân Hoa trên đỉnh núi tuyết nở hoa rất đẹp."

"Khối bảo thạch này được không? Ngoan, lần sau ta tìm thêm cho nàng."

Dịu dàng mà dung túng, đồng thời lại khiến người khác cảm thấy trái tim như đang ngâm trong giấm, ê ẩm, chát chát.

Hắn đã rời đi...

Trong nháy mắt, ký ức bộc phát bao vây lấy cả người Tinh Nhan khiến cô cảm thấy hơi mệt mỏi.

...Beers, ta nhớ chàng lắm.

Cô chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

...

Không lâu sau, một luồng ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện, vầng sáng trắng từ trên xuống dưới kéo dài thành một bóng người.

"Đừng khóc."

Bóng người cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, giọng nói dịu dàng vang lên, "Anh ở đây."

Anh vẫn luôn ở đây.

Nhưng anh không ngờ, đúng lúc này, hàng mi run rẩy khẽ mở ra...

***

Còn một thế giới nữa là kết thúc rồi. Thế giới sau hai anh chị có tới tận "7 người con" lận đó nha =))