Quấn Lấy Không Buông

Chương 68

— Này thì đối địch!

— Này thì thuê sát thủ này!

Đây có lẽ là thời gian yên bình đầu tiên ở trên mạng từ trước đến giỡ, đã mấy phút trôi qua rồi mà trên mạng vẫn yên lặng bất thường.

Trong đó cũng có cả ba người bọn Hoa Trạch vừa bị Nguyên soái nhà mình làm cho hốt hoảng nói chi là mấy người chưa từng ngờ tới.

Đội hộ vệ sau khi chứng kiến hết thảy đều hóa đá thành những tượng chiến binh đất đứng yên tại chỗ... Trong chốc lát, cả thế giới chỉ còn lại tiếng gió thổi xào xạt.

- - Cuộc đời đang đùa với bọn họ.

- - Thật là đáng sợ.

...

Tinh Nhan không thèm quan tâm đến bọn họ.

Đây chỉ là chiêu dụ rắn ra khỏi hang của bọn cô, mọi chuyện đều là giả, dáng vẻ lung lay sắp ngã của cô cũng giả nốt.

Chuyện lúc trước ở trên mạng chuyển biến quá nhanh nên rất bất thường, lần này do Djar bị theo dõi chặt chẽ cho nên xuất hiện vài tình huống không hề có trong nguyên tác, nhưng Djar đối với Đế Quốc là chấp niệm thì sao có thể bỏ qua được.

Thủ đoạn ly gián trên mạng quá tự nhiên, nhưng không có bức tường nào mà không lọt gió, sau khi điều tra kỹ lưỡng thì phát hiện ra đúng là Djar chủ mưu phía sau.

Sau khi biết Djar là kẻ đứng sau, Tinh Nhan bắt đầu liên lạc với Hoa Trạch để bày mưu, quyết định tương kế tựu kế, dựa vào kế hoạch của Djar mà tiến hành phản công.

Bọn họ cũng cần phải dọn sạch "sâu mọt" của Đế Quốc, nhân cơ hội này làm một mẻ hốt trọn ổ.

Những năm gần đây, Nữ hoàng và quân đội luôn nhất trí đối ngoại, không có ngoại xâm thì đấu đá nhau, hơn nữa... hai người bọn họ rốt cục đấu đá hay là thả thính nhau... thì khó mà nói được.

Hoa Trạch suy nghĩ thế rồi đồng ý.

Nhưng bọn họ không tính trước được Lam Vực lại tỉnh vào lúc này, hơn nữa còn ra tay mạnh như thế.

"Đừng lo, em không sao hết."

Trong lòng Tinh Nhan xuất hiện tình cảm khó nói, cô chỉ đành lặp lại với anh, dịu dàng dỗ dành anh, "Em không sao, không có gì hết, anh đừng lo..."

Thái độ vô cùng kiên nhẫn.

Là cô không tốt, khiến anh lo lắng.

"Có thật là không có gì không?" Giọng người đàn ông khàn đi.

"Thật mà." Cô tì vào trán anh, dịu dàng nói, "Anh nhìn đi, em rất tốt mà."

Lúc này người đàn ông mới dần bình tĩnh lại, anh nhắm mắt hít một hơi sâu, nắm chặt tay cô đi về phía đội hộ vệ.

Anh nhìn người đứng đầu, sự điên cuồng nơi đáy mắt vẫn còn chưa biến mất, "Nói rõ mọi chuyện cho tôi."

Người bị anh trừng mắt cảm thấy sóng lưng lạnh toát, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, chỉ còn lại sự sợ hãi ngập tràn trong lòng.

"Lúc ấy, bệ hạ..."

Tinh Nhan không ngăn anh lại, mặc cho hộ vệ kể hết mọi chuyện, người đàn ông không nói gì, dù đi đâu cũng nắm chặt tay đi cạnh Nữ hoàng với dáng vẻ giống y đúc mọi khi đi họp.

A ha ha.

Dòng sông mộng mơ: A ha ha! Tôi ăn hơi nhiều, đi ngủ cái đã.

- - Ngủ thôi chứ đừng nằm mơ nhé.

Đầu gà con: A, đúng là nắng hơi gắt rồi đấy.

- - Phơi nắng có chút mà đầu váng mắt hoa rồi.

Lúc mọi người trên mạng lấy lại được giọng nói, bất ngờ là ai nấy đều rất bình tĩnh, không hẹn mà cùng tránh chủ đề Nữ hoàng và Nguyên soái phá vỡ tam quan của mọi người. Bầu không khí vô cùng bình tĩnh.

Ngoại trừ mấy câu không đầu không đuôi, ánh mắt luôn trong tình trạng hoảng hốt thì đều giống với ngày thường.

Đội hộ vệ nói càng nhiều, không khí xung quanh Lam Vực càng lạnh lẽo, tựa như dây cung, chỉ cần một giọt mồ hôi rơi xuống cũng đủ làm đứt dây.

Bọn họ bất an run rẩy hàng mi, cố gắng thanh giọng, cân nhắc từng câu từng chữ...

"Sau đó bệ hạ..."

Không biết cậu ta nói tới đâu mà người đàn ông không khống chế được sức mạnh của mình, hai mắt bắt đầu đỏ lên...

Đội trưởng đội hộ vệ kinh sợ nhắm mắt lại.

Tinh Nhan đột nhiên kéo lấy tay anh, cất giọng mềm nhũn, "Lam Vực, em hơi mệt."

Lam Vực bỗng dừng lại.

Anh ôm lấy cô vào lòng, đôi mắt dần bình tĩnh lại, anh khép hờ mắt, "... Được rồi."

Đến khi hai người rời đi, hai chân đội trưởng đội hộ vệ mềm nhũn, xém tí đặt mông ngồi xuống đất.

Mém chút nữa là mình trở thành "thảm đỏ" dưới chân rồi...

May mà... may mà có bệ hạ ở đây.

Không có một ai chê cười cậu ta, vì bọn họ vẫn chưa kịp tiếp thu tin tức này.

Thật lâu sau mới có người lên tiếng.

Cô bé dễ thương: Thật ra trông bọn họ rất xứng đôi.

Dù mọi người không ai dám tin, dù cả thế giới này đều nói chuyện này không có khả năng, nhưng không ai có thể phủ nhận tình yêu giữa bọn họ.

Mỗi một động tác, mỗi một ánh nhìn đều tràn ngập tình yêu.

...

Sau khi ngồi vào xe.

Thiết lập chế độ lái tự động, người đàn ông ôm lấy Tinh Nhan, vỗ lưng trấn an cô rồi dỗ dành cô ngủ.

Nhưng tâm trạng vẫn không được bình thường.

"Lam Vực." Tinh Nhan ngồi dậy ôm lấy gương mặt anh rồi nói một cách nghiêm túc, "Em không có chuyện gì cả, lung lay sắp ngã là giả thôi."

"Thật."

Cô kể lại cho anh nghe từ đầu đến đuôi, bao gồm cả chuyện cô đoán được thân phận của anh, cả chuyện hợp tác giữa cô và Hoa Trạch và cả kế hoạch lần này.

Tinh Nhan dỗ anh, "Đừng lo, lần sau em sẽ cẩn thận hơn, được chưa?"

Vẻ mặt lạnh lùng của Lam Vực vẫn giữ nguyên không đổi.

Lý trí nói với anh rằng cô nói không sai, nhưng... người đàn ông nắm chặt tay, dáng vẻ cô hộc máu như sắp ngã xuống kia... quá chân thực.

Chân thực đến độ anh biết rõ là giả nhưng vẫn cứ cảm thấy mọi thứ trước mắt đều biến thành máu tươi, anh nghĩ lại mà thấy sợ, tự trách, tâm trạng mất mà tìm lại được chân thực đến tận đáy lòng.

Cái cảm giác đau thấu tim gan ấy, giống như anh đã từng trải qua.

Bọn họ ai cũng ép anh, ép cô rời khỏi anh, bọn họ phải...

Tinh Nhan nhìn đôi mắt lại biến đỏ, cô hít một hơi, đưa tay lên đánh.

Bốp...

Người đàn ông đang chìm trong cảm xúc u ám bị đánh vào trán mà ngơ ngác.

"Nhìn gì thế!"

"Vừa đụng một chút liền lên cơn, anh còn nói hả!"

Cô tì lên trán anh, hình ảnh bạch cửu vĩ hồ chợt hiện lên rồi xuyên vào đầu anh đè lên Kim Long còn đang ngơ ngác.

Hai linh thú hợp làm một, dưới chân hiện lên ánh sáng của khế ước, hai linh hồn giao hòa khiến hai người bọ họ run lên.

"Được rồi, chết sẽ kéo anh theo!"

Tính tàn bạo của Tinh Nhan lại nổi lên, cô uy hiếp anh, "Em buồn ngủ lắm rồi, anh thử động đậy em xem xem!"

Nói xong cô tựa vào ngực anh rồi nhắm mắt lại như không chấp nhận bất kỳ phản đối nào.

Trong đầu, trên người Kim Long và Bạch hồ đã có ấn ký của đối phương, mỗi đứa ve vẩy cái đuôi híp mắt đầy thỏa mãn.

Người đàn ông bị hành động của cô dọa cho ngây người.

Linh thú là linh hồn của bản thân, linh thú giao hòa tương đương với việc giao một nửa linh hồn cho đối phương.

Suy nghĩ một hồi, anh lại bật cười.

Cô không cam đoan mình không sao nữa, cô đang hứa hẹn, dù chết hay sống, bọn họ đều sẽ ở bên nhau.

Điều này lại khiến anh vô cùng an tâm.

Chết thì có là gì chứ.

Bọn họ sống chết có nhau, anh có thể đi cùng cô, chỉ cần cô ở bên, dù là nhân gian hay là địa phủ thì có là gì.

Chỉ cần cô không rời khỏi anh thì đó chính là nơi tuyệt vời nhất.

Tâm trạng u ám đã không cánh mà bay, trong lòng anh như có một dòng nước ấm chảy qua, dịu dàng ấm áp.

Anh ôm chặt người trong lòng, điều chỉnh lại tư thế cho cô, cơ bắp đang chực chờ bùng nổ cũng thả lỏng đi, sự dịu dàng ngập tràn trong đôi mắt anh.

Lam Vực hôn lên trán cô thầm thì, "... Được."

Bầu không khí căng thẳng trong xe dần biến mất, thay vào đó là sự lưu luyến.

Cô không thích thì anh sẽ không làm.

Người vốn dĩ đang ngủ bỗng nhiên cong môi nở một nụ cười.

Cô nghĩ mình vẫn rất khỏe.

Nhưng khi cảm nhận được hơi thở đầy quen thuộc ấy, cảm giác mệt mỏi bỗng nhiên kéo tới, cô an tâm hít một hơi thật sâu rồi chìm vào giấc ngủ...

Mang theo cảm giác an tâm và ỷ lại.

Đúng là như thế.

***

Mọi người trên mạng thấy Nữ hoàng và Nguyên soái quay về nên bọn người Hoa Trạch đều biết.

Khi cách Lam Vực một khoảng xa, đã thấy hai người đứng trước cửa hoàng cung mỉm cười với nhau.

Với kinh nghiệm hơn vài chục năm cho cậu ta biết, cậu ta nên dừng lại, không nói đến khả năng hai người có việc, nên xuống chào một tiếng.

Nhưng người đàn ông nhìn Tinh Nhan đang ngủ say, không hề do dự, lái xe bay lướt qua hai người họ.

Quay về rồi nói cũng không muộn.

Chiếc xe mang theo cơn gió thổi bay mái tóc của quản gia và Hoa Trạch.

Một lão và một tiểu hồ ly nhìn nhau, rồi nhìn đồ vật vừa được giao cho bọn họ...

Hoa Trạch "..."

Quản gia "..."

Nhìn chiếc xe bay từ xa, nụ cười trên hai gương mặt bỗng chốc cứng đờ.

Gió thổi qua...vỡ tan tành.

****

Lúc hai người Hoa Trạch chạy đến phòng Nữ hoàng chỉ thấy người đàn ông kia bước ra, điều chỉnh lại máy điều hòa, động tác vô cùng tự nhiên.

Quản gia cong môi, tự nhiên như nhà mình thế.

Hoa Trạch có lẽ đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cho nên cậu ta chỉ vuốt trán rồi bắt đầu báo cáo tình hình hiện tại.

Lam Vực là Nguyên soái của Đế Quốc, vẻ mặt dịu dàng biến mất, trở thành một người đàn ông lạnh lùng như xưa, "Ừm."

Lời ít mà ý nhiều, đánh thẳng trọng tâm, "Người đứng sau màn đã tóm gọn hết chưa?"

"Dạ, đều đã bị bắt hết."

"Djar đâu?"

Cả cuộc nói chuyện đều bị anh khống chế, Hoa Trạch đi sau anh, nhanh chóng trả lời, "Chu Chính đang theo dõi, Djar vẫn không có động tĩnh gì."

"Bao lâu."

"Khoảng 1 tiếng rồi."

Lam Vực không nói gì, nhíu mày rồi ra lệnh, "Phong bế bến cảng."

Hoa Trạch khoong hề do dự, cũng không thèm suy nghĩ, vội vàng đi truyền đạt mệnh lệnh.

- - Người đàn ông này là tín ngưỡng của bọn họ, cho nên bọn họ không hề có bất kỳ nghi ngờ nào.

Lam Vực suy nghĩ một chút, bước được vài bước thì dừng lại.

Anh gật đầu với quản gia, "Nhan Nhan ngủ rồi, đừng làm phiền cô ấy."

Anh nói xong thì mi tâm lóe lên, Kim Long xuất hiện, cơ thể to lớn cuộn lấy căn phòng, đôi mắt sáng rực như đang gác cửa.

Quản gia:...

Ông nhìn Kim Long cảnh giác đầy mình kia mà cứng đờ khóe miệng, mém chút nữa đã mắng to, đó là cô bé ông nuôi từ nhỏ đấy, ai lại quấy rầy cô chứ!

Người đàn ông không nhìn ông, lạnh mặt quay trở lại chính sự, anh nhớ lại bản đồ rồi bắt đầu ra lệnh, "Điều quân đoàn thứ ba đén cứ điểm Versailles."

"Vâng."

"Quân đoàn 24 đưa vật liệu đến căn cứ Kid..."

"Quân đoàn 6 sẵn sàng đợi lệnh..."

Nếu anh đoán không lầm, Djar nhất định sẽ truyền lời về Liên Bang, quân đội bên đó chắn chắn đang ẩn núp đâu đó, sau khi kết hợp với tin nhận được trước đó...

Từng mệnh lệnh được truyền xuống, Đế Quốc như một cái máy khổng lồ, yên lặng bắt đầu chuyển động.

...

Lúc Lam Vực đuổi đến chỗ Djar, anh phá cửa mà vào, nhìn Djar kinh ngạc nhìn mình, anh nhíu mày đưa tay chộp lấy.

"Bịch" một tiếng, Djar vỡ thành từng mảnh chỉ còn sót lại hai bộ đồ.

Chu Chính cúi đầu nhận lỗi, "Xin lỗi Nguyên soái, là lỗi của chúng tôi."

Lam Vực phất tay, "Không sao."

Anh lời ít mà ý nhiều nói, "Ba ngày, không nên cưỡng cầu."

Liên Bang và Đế Quốc khai chiến đã là chuyện đương nhiên, lúc này tìm cách đánh Liên Bang trở tay không kịp mới là chuyện quan trọng, Djar cũng không còn ảnh hưởng đối với tình thế hiện nay.

Không đáng lãng phí binh lực và thời gian tìm anh ta.

"Dạ rõ!" Chu Chính đáp lại.

Sau đó trong lúc dân mạng còn đang đắm chìm trong tin tức hôm nay thì có người phát hiện bến cảng bị phong tỏa trong yên lặng.

Dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng những cán bộ cấp cao vẫn rất tin tưởng Nữ hoàng và Nguyên soái, nên bọn họ không hề kinh hoảng, chỉ suy đoán xem đó là chuyện gì.

Lam Vực không dài dòng, lấy thân phân là Nguyên soái Đế Quốc tổ chức hội nghị cấp cao.

...

Sáu giờ chiều.

Tại hoàng cung.

Từng người từng người ăn mặc trang trọng nối đuôi nhau tiến vào.

Nhìn kỹ sẽ thấy lần này chỗ ngồi còn trống rất nhiều.

Không phải là quân đội, những người bên quân đội bị điều tra đã được thả ra, vẫn ngồi vị trí như cũ, hôm nay lại thiếu đi vài lão nhân của nghị viện, hành động mạnh mẽ đợt này đã lọc ra phần lớn người của nghị viện.

Những người còn lại giờ đây chỉ dám cụp đuôi giảm bớt sự tồn tại bản thân.

Phe quân đội và phe Nữ hoàng trầm mặc ngồi nhìn nhau.

Bầu không khí trở nên đầy xấu hổ.

"Ha ha, ha ha, mấy ông cùng tới hả."

"Ha ha, tới từ sớm rồi."

Hai bên nhìn nhau, chào hỏi vài câu rồi lại rơi vào trầm mặc.

Hai phe đánh nhau đầu rơi máu chảy, kết quả lão đại hai bên lại yêu nhau.

...Cái mợ gì thế...

***

Chắc là tuần này sẽ kết thúc Thế giới này ^^