Quấn Lấy Không Buông

Chương 66

Dù không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi chuyện sẽ không vì cô suy nghĩ mà dừng lại.

Gặp chuyện này thì đội hộ vệ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, bọn họ đề cao cảnh giác bảo vệ xung quanh Tinh Nhan chặt chẽ đến một giọt nước cũng không lọt, có người ngay lập tức kiểm tra xe. Tiểu Hắc Long cảm nhận được bèn lấy đuôi cọ cọ lên tay cô như muốn trấn an.

Tinh Nhan mỉm cười vuốt ve đầu nó.

Nhưng ngoài ý muốn, lúc mọi người đề cao cảnh giác thì không có chuyện gì xảy ra.

Sau khi kiểm tra xe xong xuôi, đội hộ vệ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc Tinh Nhan quay người bước lên xe, không biết có cơn gió từ đâu thổi tới, quét qua Tiểu Hắc Long đang quấn lấy cổ tay của cô.

Một giây sau, Tinh Nhan xoay người, đôi chân dài tập kích về một hướng.

Không biết từ đâu xuất hiện hai cánh tay lực lưỡng đón lấy chân cô, nuốt máu tanh xuống miệng rồi nhanh chóng rút lui.

Vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên Tiểu Hắc Long hơi dừng lại, nhưng nó lại phát hiện mình cách vợ mình ngày một xa, trong nháy mắt Tiểu Hắc Long không còn cảm nhận được hơi thở của Tinh Nhan nữa.

"Ngao ~"

Tiểu Hắc Long ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, không để ý rằng hành động này vô cùng quen thuộc, âm thanh chấn động bầu trời, sấm sét bắt đầu nổi lên ầm ầm, cơ thể chỉ nhỏ bằng nắm tay bỗng chốc hóa thành khổng lồ.

Tiếng gì vậy?

Mọi người không kiềm chế được suy nghĩ của linh thú trong đầu, kinh hãi quay đầu lại.

Ngay lúc đó, bọn họ nhìn thấy một cái đầu vàng rực và thân hình đầy vẩy, con rồng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, ánh nắng chiếu vào vẩy rồng sáng lấp lánh.

Đôi mắt chìm trong đám mây nhìn xuống, gầm một tiếng mang theo ý cảnh cáo.

Ba người bị nhìn chằm chằm cảm thấy áp lực vô cùng, rõ ràng là người đứng nhất nhì trong quân đội thế mà giờ đây mồ hôi đầy đầu, đặc biệt là người đứng giữa đang nắm chặt tay hai người còn lại.

Bóng dáng ba người đàn ông thấp thoáng.

"... Đi thôi." Người đứng giữa cắn răng mở miệng nói.

Ba người rút lui không hề do dự.

Tinh Nhan cong môi nhìn bóng lưng rút lui của bọn họ, thu lại linh thú đang chuẩn bị tấn công trở về.

Con vật toàn thân vàng rực kia há mồm gầm lên, xuyên qua tầng mây hướng thẳng về phía Tinh Nhan.

"Bệ hạ!" Mấy người nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hét lên.

Bọn họ không biết rõ lai lịch của linh thú này. Mấy hộ vệ run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ròng ròng

Tinh Nhan khoát tay, yên lặng đứng tại chỗ.

Ngay lúc mọi người căng thẳng nhìn bệ hạ sắp bị nuốt chửng thì...

Lại trông thấy con rồng khổng lồ trước khi chạm vào cô thì kim quang lóe lên, bỗng chốc thu nhỏ lại quấn lấy Tinh Nhan từ đầu đến chân, đầu rồng đặt trên bả vai của cô, đôi mắt nó nhìn cô như đang nhõng nhẽo.

Nó như đang bảo vệ món đồ trân quý nhất của mình, cuộn người lại rồi đặt bảo vật vào lòng mình.

Tinh Nhan mỉm cười, lấy tay vuốt ve đầu nó.

Nhưng không giống khi lúc còn là Tiểu Hắc Long, vẩy rồng bây giờ rất bén, vừa chạm nhẹ một chút, lòng bàn tay Tinh Nhan đã đẫm máu.

Cô dừng lại, chưa kịp phản ứng thì thấy Kim Long nhỏ giọng gầm lên, móng vuốt cầm lấy tay cô, đôi mắt vàng hiện lên sự đau lòng, nó cẩn thận liếm lên vết thương.

Từng chút từng chút một, dịu dàng lại thành kính.

Tinh Nhan nhìn nó, ngón tay run rẩy. Cô bỗng nhiên bật cười, từ đuôi mày đến khóe mắt phảng phất như đang nở từng đóa hoa, ý cười tràn ngập ôn nhu.

Chỉ cần nhìn ánh mắt kia cô đã cảm nhận được một góc nào đó trong lòng mềm nhũn, như muốn chìm đắm trong ánh mắt dịu dàng ấy.

"Em không sao..."

Cho nên đừng đau lòng.

Giờ phút này, tất cả thành viên trong đội hộ vệ miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mấy người dân gần đó đều chứng kiến cảnh tượng đặc biệt này, ánh mặt trời chiếu vào bóng hình một người một thú, ánh nắng gay gắt bỗng trở nên dịu dàng hẳn, bọn họ cứ ôm nhau như thế, chỉ cần nhìn bọn họ liền cảm thấy thật ấm áp.

Chỉ thoáng chốc mà cảm thấy năm tháng tĩnh lặng, dài đằng đẵng nhưng lại vô cùng hạnh phúc.

Mọi người đang lo lắng bỗng chốc hoảng hốt, đây là... Hoàng quân ư?

Tất cả mọi người đều biết, có thể chạm vào chỉ có thể là linh thú hợp thể, nói cách khác, đây là một một người đàn ông hóa thú mạnh mẽ. Nhìn cách hai người quan tâm nhau liền biết rõ quan hệ giữa họ.

Cho nên... Nữ hoàng của họ đã có Hoàng quân rồi ư?

Sau khi làm rõ vấn đề này, mọi người vây xem bỗng chốc ồ lên.

Khắp người rồng đều là bảo vật, vết thương sau khi được Kim Long liếm qua đã khép lại, nó biến trở lại thành Tiểu Kim Long, toàn thân chỉ còn lại vài điểm nhỏ, cuốn lấy cổ tay Tinh Nhan.

Tinh Nhan sực tỉnh, gật đầu trấn an mọi người vài câu rồi tiến vào xe.

Tận mắt thấy Kim Long cuộn người trên tay cô, quần chúng lại bắt đầu gào thét, phấn khích tột cùng, bọn họ vừa vào xe thì trên mạng đã xuất hiện tin tức của ngày hôm nay.

# A a a a a! Nữ hoàng đã có Hoàng quân rồi!!!#

#Cứu mạng! Vì sao mỗi lần nhìn Nữ hoàng và Hoàng quân thì tim mị lại đập nhanh thế này! #

#Nếu như đây cũng không gọi là yêu!#

Từ lúc bắt đầu đã có người nói thế, bên cạnh đó còn có vài người nhảy vào châm biếm, đa số đều có bệnh, không có một tấm hình nào, cũng không có bằng chứng, thế mà cứ mở miệng ra là lại có một tin mới, chưa đầy hai phút, vừa vào lại đã thấy có cả ngàn tin tức thế này.

Dù giọng điệu khác nhau nhưng điều có liên quan đến tin hôm nay, trong lòng mọi người bắt đầu mơ hồ.

Đến khi có một người đăng clip lên.

Lông gà đây: A a a a a! Không biết nói gì! Cứu mạng! [Clip].

Trong clip, từ lúc con rồng khổng lồ xuyên qua đám mây bay xuống cuộn quanh người Nữ hoàng, đến khi Nữ hoàng vuốt ve đầu nó sau đó bị thương ở tay, rồi được Kim Long đau lòng liếm vết thương, cuối cùng là hình ảnh Tinh Nhan cúi đầu nở nụ cười.

Cư dân mạng chìm vào yên lặng, ngay sau đó bùng nổ trong nháy mắt.

Hồ tộc mua đồ không giới hạn: Cưng quá đi! Đừng ai nói gì hết, chỉ một nụ cười này thôi cũng đủ để tôi liếm một trăm năm rồi!

Hamster nhỏ thích ghen: Trời ơi! Cưng quá! Phát điên thật! Dân FA sắp điên mất!

Chiến sĩ A: Không được, bệ hạ à cưới em đi!!

Lúm đồng tiền nhỏ: Khóc lớn/ khóc lớn/ thế giới này kỳ thị dân FA mà!!

Quyết tâm thoát kiếp độc thân: A a a a a! Nếu đây không phải là yêu thì là gì!! Bọn họ mà không yêu nhau thì tôi □□!!

...

Bình luận không ngừng hiện lên, chỉ mới đó mà đã quét sạch những tin đồn không hay về Nữ hoàng, kéo sập chiếc thuyền CP mới vừa căng buồm ra khơi của Nữ hoàng và Hoa Trạch, chỉ còn lại lác đác vài fans CP khóc lóc kiên trì.

Chuyện Nữ hoàng có Hoàng quân cũng không phải là chuyện của bọn họ, càng tăng thêm tính đặc biệt của Đế Quốc, thế nên chuyện này truyền đi một cách nhanh chóng, chiếm lĩnh toàn bộ các trang mạng.

Ba người thất bại kia sau khi nhìn thấy bầu không khí vui mừng trên mạng thì bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Toàn bộ thế giới... hình như có gì đó không đúng cho lắm.

...

Tinh Nhan cũng đọc được tin tức này ở trên mạng.

Cô mở máy tính, thêm Tiểu Kim Long vào danh sách quyền truy cập, chuyển máy tính hướng về phía Tiểu Kim Long trên bờ vai cùng nó đọc tin tức.

Có lẽ đàn ông ai cũng có máu chiếm hữu, từ lúc vòng lên người Tinh Nhan, Tiểu Kim Long không hài lòng nằm ở cổ tay cô, vừa vào xe nó đã biến to hơn rồi quấn khắp người cô, rất chặt chẽ.

Nó xem tin trên mạng, ánh mắt bừng sáng, nhẹ nhàng cọ cọ vai cô, lỗ mũi hừ hừ phát ra âm thanh.

Tinh Nhan không nói gì chỉ nở nụ cười.

Cô nhích lại gần nó, nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt nó một nụ hôn, bày tỏ tâm trạng chưa kịp nói của mình, ngọt ngào không thôi.

Mọi thứ lúc này chìm vào im lặng.

Nụ hôn dịu dàng rơi trên đôi mắt, mềm mềm, ngưa ngứa đến tận đáy lòng.

Cả người Kim Long siết chặt, ánh mắt rơi trên đôi môi của cô, cẩn thận tiến lên liếm liếm môi cô.

...

Chính vì thế mà bọn họ không thấy chủ đề trên mạng đã thay đổi.

Không phải thái độ ủng hộ chuyện tình này thay đổi, mà là không biết từ lúc nào chủ đề ngày càng sâu thêm.

Nếu có người từ góc độ khác nhìn vào sẽ phát hiện mọi chuyện bắt đầu từ một cái tên Nữ hoàng uy vũ khí phách.

Nữ hoàng uy vũ khí phách: Không lẽ chỉ có mình tôi thắc mắc sức mạnh của Hoàng quân lớn thế nào thôi ư?

Cô bé dễ thương: Tôi nữa, vừa nãy... khi Nữ hoàng vừa đụng vào vẩy của Hoàng quân đã bị thương, mà linh thú của bệ hạ có sức chiến đấu là song S, vậy thì... Hoàng quân phải mạnh mẽ thế nào chứ!

Trong lúc mọi người nói chuyện, có người vào phụ họa, cũng có người chú ý đến chuyện này.

Độc vũ: lầu hai soi ghê thật, tôi không để ý luôn đó! Vừa nãy mới xem lại, đúng là... má ơi!

Mưa xuân rả rích: Mị là nhân chứng hiện trường nè, tự nhiên giờ nhớ lại, lúc đó mị cách đó khá xa, nhưng xém tí nữa bị dọa cho quỳ xuống luôn. Ừ, mị là hổ tộc.

Đầu thu:... Nghe lầu trên nói mà nghĩ thôi cũng thấy sợ, vậy thì Hoàng quân mạnh cỡ nào nhỉ?

Mọi người kinh hãi khi phát hiện Hoàng quân quá mạnh mẽ, đúng lúc này, Nữ hoàng uy vũ lại nói tiếp, giống như cô ấy là một fan hâm mộ luôn tự hào vì Nữ hoàng.

Nữ hoàng uy vũ: A a a a a! Nữ hoàng và Hoàng quân mà ở cạnh nhau thì thiên hạ vô địch ~~

Cô bé dễ thương: Ha ha ha~ Nữ hoàng và Hoàng quân mà ở cạnh nhau thì không ai có thể ngăn cản bọn họ được ~~

Mấy người bị "ngược" quá không chịu nỗi cũng bắt đầu lội bình luận để đọc. Nhưng đọc một hồi thì có người phát hiện ra có điều bất thường.

Có người cẩn thận hỏi một câu, Nữ hoàng và Nguyên soái đang ngang tài ngang sức, nay Hoàng quân xuất hiện... vậy thì...

Cậu ta không nói hết nhưng mọi người đều hiểu ý cậu ta là gì.

Mấy người trong quân đội luôn theo dõi tin tức trên mạng nghiêm túc xem hết tin này đến tin kia.

Mấy người dưới trướng của Hoa Trạch vội vàng mở clip lên xem, giọng nói mang theo chút lo lắng, "Thiếu tướng, vừa mới nhận được tin tức, Hoàng quân xuất hiện, đoán rằng linh thú của Hoàng quân đẳng cấp vượt qua 3S..."

Linh thú của nguyên soai là 3S, ý của sỹ quan rất rõ ràng, sự xuất hiện của Hoàng quân có lẽ sẽ đánh vỡ sự cân bằng giữa bọn họ và Nữ hoàng, hỏi ý cậu ta xem có nên ra tay trước hay không.

Nhưng ba người bọn Hoa Trạch vừa nghe xong, vẻ mặt càng thêm quái di, đầu váng mắt hoa, dù không dám tin nhưng lý trí lại mách rằng lý do khó tin nhất lại có khả năng nhất.

Vì hành động cứu Nguyên soái, cuối cùng lại bị Nguyên soái tự tay phá hư kế hoạch, đã vậy còn kéo thêm mấy tin tức hoang đường thế này.

Có Hoàng quân...

Nhưng Hoàng quân kia... có khả năng là Nguyên soái bọn họ.

Thế giới quan của bọn họ như sụp đổ, sắc mặt thay đổi xoành xoạch khiến bọn sĩ quan bị dọa không dám nói gì.

...

Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận có khả năng là Nguyên soái.

Ngay cả bọn họ cũng nghĩ thế, ngoại trừ mấy người Hoa Trạch đang cải tạo lại thế giới quan của mình.

Mấy ngày nay, bọn người Hoa Trạch không lộ diện càng chứng minh suy đoán của bọn họ.

Ở một nơi nào đó, có một người nở nụ cười, "Chờ một chút, thêm chút lửa nữa."

Còn chưa đủ nóng, khi tuyệt vọng thì sức mạnh bộc lộ mới lớn mạnh, lúc này mà ra tay chỉ có thể gom được một chút cảm kích mà thôi.

Vài ngày sau.

Một sĩ quan bên phái Lam Vực bị cắt chức, người thay thế vị trí thuộc đảng hoàng gia.

Rõ ràng chỉ thay thế một sĩ quan nho nhỏ, nhưng vào thời điểm nhạy cảm thế này, người có mắt đều nhìn ra Nữ hoàng bắt đầu ra tay với đảng Lam Vực.

Chuyện của Nữ hoàng và Hoàng quân trên mạng đã không còn nhiều người chú ý, thay vào đó trên mạng bắt đàu chia thành 3 phe.

Một phe ủng hộ chính trị, cảm thấy hai phái đều có năng lực, thắng làm vua thua làm giặc thôi, hơn nữa nếu còn một phái thì có thể chấp hành tốt hơn, bộ phận này ủng hộ Nguyên soái và Nữ hoàng trở mặt.

Một phe khác ủng hộ Nguyên soái và Nữ hoàng đồng lòng đối ngoại, không muốn xảy ra nội đấu, nếu đã có sức thế chi bằng đối phó với Liên Bang.

Phe cuối cùng là những người không quan tâm chuyện này, dù gì Nguyên soái và Nữ hoàng đều yêu quý dân chúng, ai lên cũng sẽ đối tốt với bọn họ thôi.

Nhưng đã đến nước này thì ai cũng biết rõ, hành động giữa hai phái đã không dừng lại được.

Qủa nhiên không lâu sau, một người bên đảng Lam Vực bị tiếp nhận điều tra phải đình chỉ công việc, người thay thế đương nhiên là bên đảng Nữ hoàng.

Nói là tạm thời, nhưng nếu như không có gì bất ngờ thì "tạm thời" này chính là mãi mãi.

Đảng Lam Vực rơi vào khủng hoảng, lâm vào bước đường cùng.

Ngay lúc này, có người gửi thư mời đến Lam Vực.

Gần đây chỉ có ba người Hoa Trạch ở trong phủ Nguyên soái, Hoa Trạch lựa chọn cách kéo giài thời gian. Vừa khéo, kéo thêm vài ngày nữa, người bên đảng Lam Vực đã không còn ai.

Ngay ngày hôm đó, tại hoàng cung.

Trời dần sáng, trên giường, Kim Long đang ôm một cô gái vào lòng mình, cái đuôi dịu dàng quấn lấy eo cô.

Ngày hôm nay của ngàn năm về trước chính là ngày địa cầu bị hủy diệt, nhân loại buộc phải lên thuyền sơ tán, vì để nhắc nhở mọi người cho nên đã chọn ngày này làm ngày kỉ niệm.

Vào ngày này Nữ hoàng phải tự tay trồng mười cây xanh.

Rất mệt... nên để cô ngủ thêm một tí nữa vậy.

Đôi mắt màu vàng long lanh ấy lẳng lặng ngắm nhìn cô gái đang ngủ say, dịu dàng giống như đã nhìn rất lâu rồi.

Đúng lúc này, miếng vảy màu đen cuối cùng ngay tại vị trí vảy ngược phía dưới hàm dưới của Kim Long bỗng nhiên rơi xuống giường, trong lúc vẩy rồng rơi xuống, Tinh Nhan đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy toàn thân Kim Long hiện lên một luồng ánh sáng vàng.

Sau khi ánh sáng biến mất, trên giường hiện ra một người đàn ông lạnh lùng cùng với hình bóng mờ mờ ảo ảo của Kim Long.

Người đàn ông mặc quân trang màu xanh, dù nằm trên giường nhưng vẫn tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

- - Nguyên soái của Đế Quốc - Lam Vực.

Người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt quan sát một vòng xung quanh, nhưng vài giây sau gương mặt lạnh như băng bỗng chốc cứng đờ, đáy mắt hiện lên cảm xúc quái dị, không dám tin, xấu hổ, sau đó anh cố gắng trấn tĩnh lại, đưa mắt nhìn sang người đang nằm bên cạnh.

Tinh Nhan không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh.

Khóe môi cô đang nhếch lên tựa như nhìn thấy điều gì đó vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc, khiến người ta hận không thể làm cho cô lúc nào cũng vui vẻ như thế.

Lam Vực nhìn một lát, đôi mắt hiện lên ý cười.

Ngay lập tức anh nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì thì đờ người ra, phản xạ có điều kiện bật ra khỏi giường, hờ hững nhìn người nằm trên giường.

Lúc này Tiểu Kim Long cũng mở mắt ra, vừa thấy Tinh Nhan đôi mắt nó liền sáng bừng, vẫy vẫy cái đuôi rồi bò nhanh tới.

Không khí lạnh xung quanh Lam Vực tỏa ra bốn phía.

Tinh Nhan nhìn hai biểu hiện khác nhau một trời một vực kia thì bật cười, cô nhướn mày trêu, "Sao vậy Hoàng quân?"

Người đàn ông cứng đờ, lạnh lùng nói, "Hoàng quân gì, tôi không nhớ gì hết."

"...??"

Tinh Nhan xém tí nữa bật cười, sợ anh thẹn quá hóa giận nên hôn lên Tiểu Kim Long đang ngọ nguậy không ngừng, "... Mất trí nhớ hả?"

Ha ha ha ha!

Lam Vực:...

Người đàn ông theo tầm mắt của cô nhìn Tiểu Kim Long trên giường, gương mặt không chút cảm xúc gật gật đầu.

...

Sau khi quay trở lại phủ Nguyên soái, Lam Vực còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, cả người như đang mộng du.

Bỗng nhiên Hoa Trạch xuất hiện, thấy anh ai cũng ngạc nhiên, "Nguyên soái!"

"Lão đại!"

"Nguyên soái, rốt cục anh đã về rồi!"

Xúc động qua đi, mấy người Hoa Trạch lại bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, Nguyên soái bọn hắn đã xuất hiện, không lẽ suy đoán của bọn họ sai ư??

Mọi người nhìn nhau, Hoa Trạch lên tiếng hỏi, "Nguyên soái, lúc trước anh ở đâu?"

Người đàn ông cứng đờ, nói lảng sang chuyện khác, "Dạo này có chuyện gì không?"

Bọn Hoa Trạch nhìn nhau, lặng lẽ nhìn đôi tai của anh, vẻ mặt nhăn nhó.

Thế giới này đúng là nát rồi.

Cậu ta hít sâu một hơi, cố gắng áp chế sự xúc động trong lòng, bắt đầu kể lại những chuyện sau khi Lam Vực mất tích, và chuyện nhận được thư mời.

Nói đến chuyện Hoàng quân mấy ngày trước, và chuyện đảng Lam Vực bọn họ liên tiếp bị hạ bệ, chưa kịp nói về chuyện kế hoạch của Nữ hoàng và bọn họ thì quản gia gõ cửa báo là có người đến.

Người đàn ông không nói gì, khí lạnh xung quanh càng thêm dày đặc, anh gật đầu đồng ý.

Mấy người Hoa Trạch lui ra ngoài.

Không ngoài dự đoán, người tới không phải là Djar mà là một người xa lạ.

Người đàn ông kia không nói gì, chỉ lấy ra một bức thư rồi rời khỏi.

Trong thư có một cánh hoa, cánh hoa sen.

Và một tờ giấy với tám chữ vô cùng ng ngoạc, "Món quà xem như bày tỏ thành ý."

Lam Vực chớp mắt suy nghĩ.

Hoa sen, kết hợp, còn về phần lễ vật...

Dường như nghĩ đến điều gì, vẻ mặt người đàn ông chợt biến sắc...