Nhạc Vũ cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ lão gia hỏa này cũng tham lam. Cả đống nguyên thạch này chắc cũng đã tồn lại qua bao lần đấu giá, có thể bán hết đã là may mắn, còn muốn vòi thêm hai trăm linh thạch, coi hắn là người ngu sao?
Nhạc Vũ khoanh tay ra vẻ trầm ngâm, Đoan Mộc Hàn thấy vậy thì cũng thấy vui vẻ nghĩ đến đồ đệ mình rốt cuộc còn tồn tại vài phần lý trí.
Tuy nhiên sau đó thiếu chút nữa nàng nhảy lên khỏi mặt đất.
Chỉ thấy Nhạc Vũ vỗ mạnh tay một cái, kiên quyết nói:
- Nhiều nhất chỉ thêm bảy mươi viên linh thạch, nếu không thì bỏ đi.
Đoan Mộc Hàn nghe thấy thì lặng ngắt, nghĩ thầm đây là mua bán gì chứ, căn bản là nạp tiền cho người ta! Nếu là đổi lại là nàng, cho dù là vào lúc say mê đổ thạch vào mấy năm trước cũng phải hạ giá số nguyên thạch này ít đi ba thành!
Lão tu sĩ chủ trì mừng rỡ híp mắt, bất quá vẫn ra vẻ do dự một phen rồi nhịn đau bỏ những thứ yêu, nặng nề gật đầu.
Nhạc Vũ nhếch miệng, thò tay vào túi lấy ra một ít linh thạch rồi sảng khoái giao cho đối phương, sau đó lấy hết chỗ nguyên thạch bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Có được khoản linh thạch này, thái độ của mấy tu sĩ của Vạn Bảo lâu đối với hắn cũng trở nên ân cần hơn. Trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng nhắc đến phòng kho của Vạn Bảo lâu, ý tứ bảo Nhạc Vũ mua thêm nguyên thạch. Một con dê béo đầy đủ tài lực như vậy, rất nhiều năm qua bọn họ chưa từng thấy qua.
Nhạc Vũ cũng không để ý, cho dù là hắn muốn xem trong phòng kho của Vạn Bảo lâu có thứ gì tốt thì cũng không muốn vơ mấy thứ hàng thải về. Nhiều nhất sau này là tới nhiều hơn, mua mấy khối nguyên thạch mà hắn nhìn trúng.
Đối với chuyện này, Nhạc Vũ cũng rất thoải mái, coi như là trả lại chuyện lần này bị lão gia hỏa kia tính kế. Lần sau có cơ hội nhất định phải cho Vạn Bảo lâu ăn quả đắng, đây cũng là tác phong nhất quán xưa nay của Nhạc Vũ.
Đợi đến khi hai người bọn họ khuất khỏi tầm mắt tiếc nuối của chúng tu sĩ Vạn Bảo lâu, Đoan Mộc Hàn lườm Nhạc Vũ vẫn đang hớn hở bên cạnh:
- Bị người ta đem thành heo mập làm thịt còn vui vẻ như vậy, mới vừa rồi sao không đi tới phòng kho mua hết mấy thứ phế thải đó đi?
- Ha hả! Đúng là có ý tứ này, đang nghĩ lần sau sẽ lừa lão nhân kia, tránh cho lão đẩy giá lung tung. Coi tiền của ta dễ kiếm vậy sao?
Đoan Mộc Hàn thiếu chút nữa một hơi nghẹn chết, nghĩ thầm ngươi còn biết đối phương làm giá?
Đang lúc nàng cảm thấy sắp tức điên lên thì Nhạc Vũ lại cười híp mắt đưa cho nàng cái túi da buổi sáng.
- Ngươi đem vật này cho ta làm chi? Đây là túi da không gian ta cấp cho ngươi mà.
Đoan Mộc Hàn nghi ngờ, sau đó dùng linh thức quét qua bên trong thì giật mình. Bên trong là một đống lớn linh thạch, nàng đếm qua cũng chừng có khoảng bảy mươi vạn viên.
- Lần phát tài này đệ tử có thể chia sẻ với sư phụ về năm viên linh thạch thua mất kia không?
Nhạc Vũ cười cười, sau đó thi lễ với Đoan Mộc Hàn:
- Một chút tâm ý của đệ tử, kính xin sư phụ xin vui lòng nhận cho!
Đoan Mộc Hàn ngẩn ra, thầm nghĩ đồ nhi của mình tuy nói mới vừa làm chuyện ngu xuẩn nhưng bản tâm cũng là tốt, hơn nữa cũng coi như hào phóng. Người bình thường sau khi phát tài vung tay cũng không có gì lạ, nhưng một lần vung tay đến nửa số thu hoạch như Nhạc Vũ thì thật sự hiếm thấy.
Đối với số lượng bảy mươi vạn linh thạch này, nàng cũng cực kỳ động tâm. Trong bảy vị thủ tọa, chỉ có nàng là nghèo nhất.
Nghĩ như vậy nên Đoan Mộc Hàn cũng dịu lại nhưng lại trở tay trả lại chiếc túi:
- Làm sao có đạo lý sư phụ lấy đồ đệ tử? Một mình ngươi thu đi, chẳng qua chú ý đừng để người khác lừa mất.
Nói dứt lời, Đoan Mộc Hàn nhẹ nhàng bước lên phía trước rời đi, chỉ để lại Nhạc Vũ ngẩn người, một lúc sau mới lắc đầu thu lại chiếc túi.
Đúng lúc này, Nhạc Vũ đột nhiên trông thấy Đoan Mộc Hàn dừng lại, quay đầu nhìn qua một hướng.
Nhạc Vũ kỳ quái, cũng nhìn theo hướng kia. Sau đó chỉ thấy một nam tử trên mặt có vẽ mấy phù văn màu đỏ quỷ dị khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ tà mị đang mỉm cười đứng đó. Nhìn qua thật khó đoán ra số tuổi của hắn, mấy phù văn trên mặt không hề làm ảnh hưởng đến dung mạo mà còn tăng thêm mấy phần mỹ cảm.
Điều làm hắn kinh dị là vẻ mặt hai người. Vì góc nhìn nên hắn không thấy được vẻ mặt của Đoan Mộc Hàn, bất quá qua hồn thức hắn cũng biết trên mặt nàng đang lộ vẻ mê hoặc lẫn một tia địch ý. Về phần người kia đầu tiên thì kinh nghi bất định, sau đó lộ vẻ chợt hiểu. Nguồn: https://truyenfull.vn
- chẳng lẽ nói hai người đã từng quen biết, nhưng vì sao lại như vậy?
Nhạc Vũ đang suy nghĩ thì thấy nam tử tà mị kia cười một tiếng với Đoan Mộc Hàn rồi chắp tay thi lễ thật sâu. Khi hắn ngẩng lên ánh mắt nhìn thấy Sơ Tam đang ở sau Nhạc Vũ thì chợt hiện lên vẻ kinh dị lẫn khao khát. Bất quá ngay sau đó quay đầu bước ra khỏi Vạn Bảo lâu.
- Sư phụ, người nọ là ai? Trước kia ngươi có biết hắn?
Đi tới bên cạnh Đoan Mộc Hàn, Nhạc Vũ kỳ quái nhìn về hướng người nọ vừa đi. Khí tức của nam tử tà mị này khiến hắn cảm giác bị áp bức còn hơn cả Đoan Mộc Hàn và Nghiêm Hạo, có thể so sánh với Xương Băng Hồng và Phong Vân chân nhân.
Chỉ có tu sĩ tiếp cận cảnh giới Kim Đan đỉnh phong mới có thể gây ra khí tức như vậy, hơn nữa đối phương lại vừa hướng bên mình hành lễ, quả thật là khó hiểu.
Ngoài ra còn có ánh mắt ngoại trừ vẻ kinh ngạc thì mơ hồ toát lên sự giận dữ, điều này cũng làm Nhạc Vũ hồ nghi.
- Không nhận ra! Nhưng lại có cảm giác đã từng quen biết.
Đoan Mộc Hàn phì nhẹ một tiếng, sau đó mãnh liệt lắc đầu, nhưng trong mắt càng lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
- Cảm giác quen thuộc? Chẳng lẽ là quen biết ở kiếp trước? Nghe nói tu vi đến cảnh giới Nguyên Anh thì khi chuyển thế sẽ mang theo một vài ký ức.
Nhạc Vũ suy đoán lung tung, sau đó cũng chỉ đành cười khổ một tiếng. Hắn cũng không biết rõ kiếp trước của Đoan Mộc Hàn, bất quá nghe khẩu khí của Trầm Như Tân và Thượng Ngạn thì ít nhất đã ở ngàn tám trăm năm trước. Những nhân vật thời đó trừ khi đã thành tựu Đại Thừa hoặc có thể nhờ vào linh đan tục mệnh nhất phẩm đoạt tạo hóa của thiên địa mà kéo dài tính mạng, nếu không thì đã qua đời từ lâu.
Lắc đầu, Nhạc Vũ đi thẳng vào Phương Thảo các. Trong này trưng bày cũng chỉ là một số linh dược trung cấp bậc thấp, tuy nhiên lại rất đầy đủ chủng loại, ngay cả người đọc qua không biết bao nhiêu điển tịch về dược vật cũng phải cảm thán. Về phần dược liệu có cấp bậc cao hơn thì chỉ có thể mua được ở bên chỗ phòng đấu giá.
Bất quá bản ý Nhạc Vũ tới thị trấn lần này cũng chỉ để thu thập linh dược cần thiết cho ba viên Tam Chuyển Trúc Cơ Đan mà thôi.
Những dược liệu này đều có trong Phương Thảo các, ngay cả những thứ mà Nhạc Vũ cần với số lượng lớn cũng có thể dễ dàng cung cấp,
- Ngươi muốn nhiều dược liệu Trúc Cơ Đan như vậy làm cái gì? Ngoại trừ học tập linh trận bí phù, khó có thể nói là ngươi thật sự tính toán luyện đan?.
Nhìn Nhạc Vũ cò kè với tu sĩ chịu trách nhiệm nơi này, sau đó đem một lượng lớn linh dược nhét vào trong túi, Đoan Mộc Hàn nhíu mày:
- Ngươi vừa có nhiều linh thạch như vậy, muốn mua linh đan gì chẳng được? 140 vạn linh thạch cộng thêm với số mà tông môn trả thêm sau này đủ cho ngươi sử dụng đến cảnh giới Ngưng Dịch, cần gì phải lãng phí thời gian, tinh lực?
Trong lòng nàng thật ra còn một câu chưa nói. Trong tông môn đã sớm chuẩn bị cho tên đồ đệ này của mình một bộ đan dược, đủ có thể bảo đảm Nhạc Vũ trong ba mươi năm tiến vào Linh Hư cảnh. Chẳng qua là Nhạc Vũ phải thông qua nhiệm vụ tông môn mới có thể nhận được.
Đây cũng là quy củ đã kéo dài hơn vạn năm trong Quảng Lăng Tông, ngay cả nàng là chuyển thế của Nguyên Anh cũng không ngoại lệ. Chẳng qua là những nhiệm vụ này so với những đệ tử cấp cơ sở của tông môn dễ hơn không biết bao nhiêu lần.
Cho nên trong mắt Đoan Mộc Hàn, cho dù là không có những linh thạch này thì cũng đã quá đủ cho Nhạc Vũ luyện đan.
- Đệ tử chẳng qua nhàn rỗi nên luyện chế chút linh dược để chơi mà thôi, sẽ không làm trễ nải tu hành! Hơn nữa nếu mua linh đan vậy cũng quá không có lời, Sơ Tam nói đúng không?
Sơ Tam nhất thời hót lên một tiếng tỏ vẻ đồng ý. Nó lại khẽ liếm đầu lưỡi, tựa hồ hồi tưởng số đan dược mà Nhạc Vũ luyện chế ra.
Nhạc Vũ cười hắc hắc, quay đầu thương lượng giá tiền một số dược liệu khác. Lần này cũng là vì Chiến Tuyết, vừa lúc phát tài nên có thể mua đủ linh dược để hoàn thành bước đầu tôi thể Huyền sát chiến thi.
Hắn cũng muốn xem khi đó chiến lực của Chiến Tuyết rốt cuộc còn kém Kim Đan bao nhiêu.
Đoan Mộc Hàn nghe vậy thì khẽ nhếch miệng nhưng cũng không can ngăn, nàng cũng có tâm tư như Trầm Như Tân là tính toán đợi đến Nhạc Vũ đụng phải bể đầu chảy máu mới đi khuyên giải.
Trong đầu Nhạc Vũ đang lúc sôi sục, nếu đi khuyên can chẳng những không tốt mà còn có hiệu quả ngược lại.
Trong lòng nàng thầm than, dạy đồ đệ quả nhiên phiền toái, chỉ muốn dẫn hắn đi đúng đường đã mất bao tâm tư, đến sau này còn không biết thế nào.
Ngay sau đó, nàng nhớ lại người vừa gặp ở đại sảnh khiến cho bản thân vừa có cảm giác quen thuộc lẫn xa lạ, trái tim đột nhiên thắt lại.
Cũng không biết vì sao kể từ khi nhìn thấy người này thì nàng luôn có cảm giác sợ hãi, dường như chuyện gì đó sắp phát sinh.
Còn đại lễ mà nam tử làm trước khi đi cũng gợi lên cho Đoan Mộc Hàn cảm giác cực kỳ quen thuộc. Tựa hồ trước kia cũng được người khác tham bái qua như vậy.