Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 263: Bắc Cực Tinh Quân!


- Câu Trần nương nương, bọn họ đang nói ta sao?

Chiến Tuyết khẽ thất thần, cảm giác những sợi tơ trong đầu mình cũng đang truyền tới tiếng hô hoán tên người này.

Nhưng chỉ thoáng qua, nàng cũng không tiếp tục để ý tới chuyện này, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm về phía trước. Chiến sát bổn nguyên đến từ thần hồn sau khi mất đi tất cả trói buộc, bỗng nhiên nổ bạo ra, đem toàn bộ không gian mấy dặm phương viên nhuộm thành màu đỏ nhàn nhạt.

Giờ phút này những người đang quỳ bái dưới đất càng thêm cung kính, uy áp thâm trầm làm bọn họ kinh hồn táng đảm, tiến thẳng vào tận sâu trong tâm linh của họ, làm toàn thân họ liên tục run rẩy, tâm thần nhất thời càng thêm thành kính.

Ngay khi chiến sát vừa khuếch tán ra, con cự mãng màu vàng không hề quay đầu lại, hướng phía sau chạy như điên. Hơn nửa đoạn thân thể của nó đã chui vào bên trong lòng đất.

- Không thể để cho nó chạy thoát! Lần trước còn nghe thiếu gia than thở không có biện pháp đi ra ngoài chuẩn bị dược vật luyện chế đan dược. Ta đem yêu đan này về cho hắn, thiếu gia chắc chắn vui mừng.

Tâm niệm vừa định, Thiên Ti Tuyết kiếm trên người Chiến Tuyết biến ảo thành vô số sợi chỉ bạc, hướng cự mãng bắn tới. Sau đó vừa buộc quanh thân nó, đem con vật to lớn hơn trăm trượng từ mặt đất bên dưới cứng rắn rút ra.

Con cự mãng kinh hãi, cảm giác bản thân lâm nguy, liền rống to một tiếng, quanh thân tràn ra lực trường vô hình, đem chỉ bạc do Thiên Ti Tuyết kiếm biến thành bức ra khỏi thân mình.

- Tuất Thổ Nguyên Từ?

Những ngày qua Chiến Tuyết từ chỗ Nhạc Vũ xem được không ít điển tịch, lúc này liền nhận ra đây là lực trường do Tuất Thổ Nguyên Từ hình thành, đang kháng cự Thiên Ti Tuyết kiếm của nàng.

Ngay trong lúc mấu chốt nguy hiểm nhất, con cự mãng hẳn đã đột phá được địa giai, sử xuất ra được thiên phú thần thông lẽ ra chỉ thuộc về đẳng cấp Linh thú.

Chiến Tuyết cũng không hề để ý, trong con ngươi nàng chợt lóe hồng mang, sau đó cũng giống như khi khôi phục hoa cỏ cây cối bên trong tiểu viện, dùng ngón tay điểm ra phía trước.

Ở trong nháy mắt, vầng sáng màu bạc quanh thân Định Minh Châu chợt ảm đạm, Tuất Thổ Nguyên Từ quanh thân cự mãng lại biến mất tích không chút dự triệu, dù là lân phiến ngoài da bỗng nhiên trở nên mềm nhũn.

Chỉ bạc quấn quanh nhân cơ hội co rút lại, đem thân thể khổng lồ dài hơn trăm trượng, rộng năm sáu trượng xoắn thành mấy ngàn đoạn nhỏ. Máu tươi phun như bão tố, trong nháy mắt nhuộm đỏ mấy dặm chung quanh thành một mảnh đỏ bừng, tạo thành dòng sông máu.

Đám người quỳ dưới chân núi phần lớn đều bị máu rắn phun đầy người, ban đầu họ hoảng sợ đến cực hạn, ngay sau đó lại vô cùng vui mừng, vô cùng thành kính lại khấu đầu với Chiến Tuyết.

- Nương nương thần uy! Phan Châu thành nhất định lập tượng cho nương nương, thiên thu muôn đời cung phụng hương khói!


- Nương nương pháp thân hiển thế, cứu chúng ta trong lúc nguy nan. Lần này Phan Châu thành được cứu vớt! Sau hôm nay nhất định tẫn khu tà vu Huyền Minh, cung phung pháp thân nương nương.

Bỗng nhiên một tiếng nổ kinh thiên cắt ngang lời cầu nguyện của bọn họ, mọi người nhìn lại, sau đó chỉ thấy con cự mãng cũng chưa chết hẳn, đang hướng đỉnh núi gầm lên, trong thanh âm tràn ngập vẻ oán hận không cam lòng.

Trong mắt Chiến Tuyết hiện lên một tia lãnh mang, sau đó cả người bay lên trời như lưu tinh hạ xuống, một quyền nặng nề đập lên đỉnh đầu cự mãng, phảng phất như lôi đình vạn cân, theo tiếng vang da thịt nứt nẻ, đầu cự mãng rốt cục nứt vỡ. Huyết nhục cùng dịch não bỗng dưng văng ra tứ tán, ngay cả con ngươi cũng bị chân khí Huyền Sát Chiến Ma xoắn thành tương hồ.

Vào lúc này, cơ hồ những ai nhìn thấy cảnh tượng kia đều nín bặt không tiếng động. Tựa hồ như đang ngạc nhiên vì vẻ máu tanh tàn bạo của Chiến Tuyết, lại tựa hồ quá kinh ngạc vì thần thông kinh người của nàng.

- Tê! Thật không ngờ lại thật sự có người có thể giết chết một con yêu thú cấp bảy như giết một con kiến. Trước kia khi ta nghe nói về thời thượng cổ hồng hoang, những vu thần đại tiên chỉ cần lắc tay liền có thể làm cho núi sông biến sắc. Lúc ấy ta còn tưởng rằng chỉ là truyền thuyết không đáng tin mà thôi.

Tại một bãi đất trống cách nơi này mười dặm, một vị cẩm bào trung niên hít sâu một hơi, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin.

- Chẳng qua không biết nữ nhân này lai lịch ra sao? Câu Trần nương nương, chẳng lẽ thực sự là một vị vu thần, nhưng vì sao trước kia ta chưa từng nghe nói qua?

Ở phía sau cẩm bào trung niên là một đại hình thương đội do vô số cự hình thú tập hợp thành. Những hán tử hộ vệ phía sau hắn, thân hình đều vạm vỡ. Những con cự thú to lớn giờ phút này đang xúm lại thành hình vòng tròn, tạo thành một thành trì tạm thời, trên lưng những cự thú có vô số tiến nỏ được đưa ra ngoài, bộ dáng sâm nghiêm phòng bị.

Khi tiếng nói của hắn chợt hạ thấp, liền có một nam tử mặc hoa phục từ trong đám người đi ra, hướng cẩm bào trung niên chắp tay thi lễ.

- Hồi bẩm gia chủ! Câu Trần nương nương trước kia chưa từng nghe truyền lưu nơi này. Nghe nói vào hai tháng trước, khi con cự mãng kia xâm phạm Phan Châu thành, đại thần Huyền Minh được cung phụng lại chưa từng hiện thân, cuối cùng có lẽ vị nương nương kia thương hại dân chúng, giáng xuống pháp thân xuất thủ trục xuất cự mãng thối lui, vì thế giúp Phan Châu thành thoát được tai ương. Sau đó trong Phan Châu thành có rất nhiều người tin tưởng vị nương nương này, nghe nói ngày đó là lần đầu tiên lão nhân gia hiển thánh, vừa vặn là ngày Câu Trần Tinh phát sáng. Người trong Phan Châu thành liền gọi ngài là Câu Trần nương nương. Còn có người gọi nàng là Câu Trần Tinh Quân, Bắc Cực Tinh Quân, chẳng qua không nhiều.

Người nọ nói tới đây, trong giọng nói lộ ra vài phần ngạc nhiên:

- Lúc ấy ta nghe được lời đồn đãi, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy. Chẳng qua nghe nói bọn họ truyền miệng vô cùng thần diệu. Không ngờ Câu Trần nương nương thật sự có được đại thần thông hàng yêu phục ma như thế!

- Thì ra là như vậy! Hắc, không nghĩ ra người của Phan Châu thành đúng là phúc duyên thâm hậu. Xem như lần này đi một chuyến không uổng công.

Cẩm bào trung niên chợt thở dài một tiếng, trong lời nói tràn đầy vẻ tiếc nuối. Nhưng ngay sau đó hắn lại đem lực chú ý xuống dưới ngọn núi đầy máu thịt bên dưới.

Hắn biết vị quản sự nhắc tới Câu Trần Tinh, còn được gọi là Bắc Cực Tinh, tọa lạc ở bầu trời phương bắc. Hai tháng trước không biết duyên cớ vì sao, trở nên vô cùng sáng lạn, phát sát tới mức ban ngày cũng có thể nhìn thấy được.

Nghĩ tới đây, cẩm bào trung niên đưa mắt nhìn lên bầu trời phương bắc, sau đó chợt ngẩn ra. Trên bầu trời bao la, Bắc Cực Tinh lại một lần sáng lên rực rỡ, không hề thua kém cả mặt trời.

Hắn trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó liền quyết tâm, nói:


- Khi trở về ngươi đi gọi mấy họa sư, đem bộ dáng của Câu Trần nương nương vẽ lại. Trở về đắp nặn kim thân, cung cho tộc nhân ngày đêm tế bái!

- Không thể, tộc trưởng.

Trên mặt nam tử kia nhất thời có chút khẩn trương:

- Quân thị nhất tộc chúng ta, thế thế đại đại phụng dưỡng thượng cổ Cú Mang đại thần, làm sao dễ dàng thay đổi? Cho dù các trưởng lão chịu đáp ứng, những vu sư trong tộc cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng.

- Hắc hắc! Vu sư?

Cẩm bào trung niên cười lạnh một tiếng, hàn mang trong mắt hiện lên:

- Suốt mấy trăm năm nay, thánh tích các nơi đã càng ngày càng ít, tin tức bị yêu thú hủy thành diệt tộc cũng càng ngày càng nhiều. Tỷ như Cú Mang đại thần mà tộc ta cung phụng, những năm này có từng hiển thánh? Cũng may là số mạng của tộc ta những năm này không tệ, chung quanh chưa từng có yêu thú cấp bảy trở lên, lúc này mới nhờ vào những vị tiên thiên cường giả giữa gìn gia tộc bình an. Nhưng nếu như có một ngày vận khí chúng ta không tốt, bị một đầu đại yêu nào đó coi trọng, như vậy chúng ta nên làm thế nào? Đã có được một vị hậu thế đại thần đã hiển lộ pháp thân thế này, nếu còn không nắm lấy cơ hội, đó mới thật sự là chân chính ngu xuẩn! Chẳng lẽ có vị thần minh hiện diện đây không cúng bái, lại đi quỳ bái những bức tượng ngây ngốc không còn linh nghiệm kia sao?

- Nhưng mà tộc trưởng đại nhân…

Nam tử kia vừa há miệng dự định khuyên nữa, lại thấy cẩm bào trung niên chợt vung tay áo, trên mặt tràn đầy ý kiên quyết.

- Chuyện này ngươi không cần nhiều lời, hôm nay ý ta đã quyết! Chuyện tế bái cung phụng, ta sẽ tìm trưởng lão trong tộc thương lượng. Nếu đám vu sư kia thật có can đảm phản đối, thanh đao trong tay Quân Vân Hận ta cũng không phải dùng để bài biện!

Phong ba nho nhỏ ngoài vài chục dặm này, Chiến Tuyết cũng không phát giác được gì. Trên thực tế cho dù phát giác, nàng cũng sẽ không để ý. Giờ khắc này nàng còn đang vô cùng phiền não. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Dùng một đạo chỉ bạc bắn ra, thuận tay đem yêu đan cùng mật rắn lẫn trong máu huyết thu vào tay, sau đó ánh mắt Chiến Tuyết mờ mịt nhìn về phía bầu trời.

Lúc tới thì dễ, nhưng lúc này muốn đi thật có chút phiền toái. Nàng không biết nên làm sao mới có thể trở lại bên cạnh Nhạc Vũ.

Mà chủ nhân của nàng dường như lại không có ý muốn triệu hoán nàng trở về.

Không tự chủ được, Chiến Tuyết cảm thấy thật hoảng sợ, đó là loại cảm giác sợ hãi không nơi nương tựa.

Vào lúc này Nhạc Vũ đang đi theo Đoan Mộc Hàn, đang bay nhanh như điện chớp trên bầu trời Phượng Hà sơn mạch. Nhưng có lẽ do tốc độ quá nhanh, gió rít đem cấm chế bên ngoài Xuyên Vân Toa ép tới kêu lên sàn sạt, nhưng lúc này chính hắn lại đang chìm đắm trong suy tư.

- Pháp lực tiêu hao bây giờ tựa hồ đã dừng lại? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Cảm thụ được Thông U Định Minh Châu trước ngực đã không còn tiếp tục hút thấy Hỗn Nguyên chân khí trong người mình, Nhạc Vũ không khỏi giật mình, một lúc lâu sau không giải thích được lắc nhẹ đầu bỏ qua chuyện này.

Lúc này bọn họ chỉ cách Quảng Lăng sơn càng ngày càng gần, khi nhìn thấy ngọn núi cao phía trước, vẻ mặt Đoan Mộc Hàn càng thêm hưng phấn.

Nhạc Vũ thấy thế đầu tiên thoáng do dự, nghĩ đến chuyện thu thập nguyên liệu luyện đan, cuối cùng đành cười khổ quát lớn một tiếng:

- Sư phụ khoan đã! Đồ nhi còn có chuyện cần làm ở ngoài núi, kính xin sư phụ chờ một chút!