Thủy Hàn Phong Quan Vân điện, không khí trầm mặc tràn ngập cả điện phủ. Bên trong có mấy người đang ngồi, bao gồm Nông Dịch Sơn, sắc mặt mọi người đều trầm trọng.
Một lúc sau, Nông Dịch Sơn buông tiểu kiếm màu tím trong tay, thuận tay vung lên ném cho Vu Duy ngồi bên cạnh, sau đó trên mặt tràn ngập vẻ khó khăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tất cả mọi người đều nhíu mày, tuy trong lòng sớm đoán được nhưng khi nghe tin vẫn không khỏi cảm thấy khúc mắc trong lòng.
- Nghiêm Chân sư thúc xuất thân từ Minh Trụ Phong, nói giúp cho Xương chủ tọa là chuyện bình thường. Chẳng qua xưa nay hắn tâm đầu ý hợp với Đào trưởng lão. Nếu Nghiêm sư thúc vẫn có thái độ như thế, như vậy bên phía Đào sư thúc chỉ sợ sẽ không phụ lòng tri giao bằng hữu của mình.
Phong Vân trầm ngâm chốc lát, lại khẽ lắc đầu:
- Nếu thái độ hai người kiên quyết, như vậy chúng ta thật không tiện nói chuyện.
- Chẳng lẽ thật không còn chút cơ hội thương lượng nào sao?
Cung Trí mặt ủ mày chau, bất đắc dĩ nhìn Nông Dịch Sơn, gương mặt tràn đầy vẻ tra xét:
- Quảng Lăng Tông từ khi khai phái tới nay cũng do bảy ngọn núi chế hành, nhưng kể từ vài chục năm trước Dụ Trữ sư đệ vẫn lạc, chẳng những thực lực giảm mạnh, nội bộ liên tục mâu thuẫn nặng nề. Trọng chấn Tiểu Quan Phong nhất mạch là ý kiến quyết định của chúng ta từ mấy năm trước, hắn làm sao dễ dàng đổi ý?
Nông Dịch Sơn nghe vậy nhất thời cười khổ một tiếng:
- Ý tứ trong lời nói của Nghiêm sư thúc, cũng chỉ là muốn bàn bạc với chúng ta. Chỉ nói hài tử Nhạc Vũ này, đối với Minh Trụ Phong mà nói thực sự quá trọng yếu. Mời chúng ta hãy suy nghĩ một chút, có nên đổi lại người hay không. Chẳng qua giọng điệu thật sự cứng rắn, căn bản không cho đường thương lượng.
Nói tới đây, cuối cùng Nông Dịch Sơn hơi khôi phục chút tinh thần:
- Thật ra cũng không thể trách hắn. Nhìn tình huống mấy chục năm nay của Minh Trụ Phong, đúng là không người kế tục. Trong tam đại đệ tử, chỉ có Hà Phàm cùng Tào Vấn là có thể chống đỡ một chút, nhưng tương lai có thể thành công kết anh hay không, cũng là chuyện chưa biết. Mà tứ đại đệ tử lại càng không thể, trăm năm qua quả thật có thu nhận sử dụng mấy người xem là thiên tài, nhưng về sau tu vi tiến cảnh lại không được như ý. Đừng nói là Nghiêm sư thúc và Xương sư đệ, dù là ta ở những năm này cũng vì chuyện đó mà gấp gáp.
- Thiên phú tại linh trận thật phi phàm, bản thân lại có hi vọng kết đan thành anh, xa xa vượt hơn người khác. Cũng khó trách hài tử Băng Hồng kia lại dốc lực lượng lớn nhất tới tranh giành.
Mạc Quân cười hắc hắc, vuốt râu lắc đầu:
- Rốt cục là sư tổ lão nhân gia tuyển định người chấn hưng tông môn, tuy bọn ta đem giấu diếm nhưng vẫn cứ lộ tài hoa. Thật sự có muốn che giấu thế nào cũng khó chân chính che giấu được. Nếu không phải Ngọc Lãm Phong của ta đã có Tạ Hạo cùng Hoành Dĩ Ninh, ta cũng không dễ bỏ qua.
Trong ngôn ngữ của hắn cũng không nhận rõ rốt cục là ảo não hay vui mừng. Nhưng khi lời hắn vừa nói xong, Phong Vân lại nhếch môi:
- Thật ra ta cũng có một phương pháp giải quyết. Nếu Nghiêm sư thúc cùng Xương sư huynh cố ý như thế, bọn ta lại không chịu dễ dàng buông tay, sao không để Đoan Mộc tọa cùng Xương sư huynh nhận chung một đồ đệ?
- Nhận chung một đồ đệ?
Nông Dịch Sơn ban đầu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn Phong Vân, thấy vẻ mặt đối phương thật sự thản nhiên, mới bắt đầu trầm ngâm:
- Đây cũng không phải là không thể, tuy nói về bối phận có chút loạn, nhưng không khó giải quyết. Vấn đề là nếu sở học quá tạp, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của hài tử kia.
- Điều này không cần lo lắng.
Phong Vân lại cười, ánh mắt quét nhìn mọi người trong điện:
- Thật ra hành tung của hài tử kia suốt những ngày qua mọi người nên hiểu rõ trong lòng mới đúng. Hai mươi bốn ngày, cơ hồ mỗi ngày đều đi qua Kinh Sóc Các. Tổng cộng lật xem bí pháp phù trận điển tịch tổng cộng là một vạn bốn ngàn hai trăm ba mươi quyển. Ta không biết có phải hắn có bản lĩnh đọc qua liền không quên được hay không, hoặc là đang học hiểu. Nhưng theo một vị sư điệt của ta báo lại, những ngày qua phàm là những quyển hắn lật xem nội dung lặp lại, lập tức bỏ qua. Chỉ sợ điều này không phải là trùng hợp.
- Lại có chuyện này?
Cung Trí cau mày, đưa mắt nhìn Phong Vân, tràn ngập thâm ý:
- Nói như vậy hài tử này đúng là có khả năng đặc thù. Phong sư điệt thật sự có lòng.
Phong Vân nghe vậy cũng không thèm để ý chút nào, trong ngôn ngữ không hề có chút sợ hãi:
- Thật ra muốn tìm hiểu về Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, học thêm chút ít phù trận pháp thuật đối với hắn cũng có chút chỗ tốt. Đừng quên năm xưa tổ sư khai tông cũng tinh thông kiếm đạo cùng trận phù.
Nói tới đây, nụ cười trên mặt Phong Vân càng thêm tràn đầy:
- Tương lai của hài tử này chính là người chấn hưng Quảng Lăng Tông chúng ta, hôm nay cho nó kết thêm một cường viện trong tông, đối với tương lai của hắn cũng là chuyện tốt. Thật ra ta xem ý tứ của Xương chủ tọa cũng chưa chắc nhất định đòi hắn bái nhập Minh Trụ Phong, chỉ cần tương lai Nhạc Vũ chịu trông nom Minh Trụ Phong nhiều hơn, thay hắn thu đồ đệ truyền thừa Trận Phù thuật của tông môn, nói vậy sư đệ có lẽ hài lòng. Đây đối với Quảng Lăng Tông mà nói cũng là một chuyện tốt!
Nghe xong lời này, rốt cục năm người trong điện mới động dung. Nông Dịch Sơn trầm ngâm một chút cuối cùng thở dài:
- Chuyện này ta sẽ suy nghĩ một chút, tóm lại chắc chắn phải cho Nghiêm sư thúc cùng Xương sư đệ câu trả lời là được.
Vừa nói xong ánh mắt của Nông Dịch Sơn lại nhìn xuống dưới chân mình. Bên dưới sàn nhà ba mươi trượng phương viên, đang dùng Thiên Lý Kính Ánh thật bày ra tình hình cặn kẽ suốt phương viên mấy trăm dặm của Quảng Lăng sơn Thủy Hàn Phong.
Ánh mắt Nông Dịch Sơn cuối cùng ngưng tụ ở dưới chân núi Tiểu Quan Phong.
- Hồn lực ngộ tính của hài tử kia thật sự bất phàm, nhưng đáng tiếc căn cốt lại hơi yếu, muốn đột phá Linh Hư cảnh chỉ sợ ít nhất cũng cần bốn mươi năm đi? Sau đó đến Kim Đan cảnh có thể sẽ ngắn hơn, hai mươi năm là đủ tăng lên, vừa lúc tốn hao một giáp thời gian.
Nghĩ tới đây, trong mắt Nông Dịch Sơn tràn đầy vẻ khổ sở bất đắc dĩ, nhưng trong tận cùng ánh mắt bao hàm vẻ mong đợi thật nhẹ.
- Chỉ sợ khi mình còn sống, không có cơ hội nhìn thấy Quảng Lăng Tông chấn hưng mạnh mẽ mất rồi. Điều có thể làm, cũng chỉ đem căn cơ tông môn gầy dựng vững chắc hơn mà thôi. Cũng là kiếp sau, hoặc là có thể nhìn thấy được hình ảnh phồn vinh của Quảng Lăng Tông chúng ta!
Cơ hồ trong cùng một thời gian, dưới Tiểu Quan Phong, trên mặt Nhạc Vũ lại hiện lên vẻ thống khổ vô cùng.
Lúc này hắn đang hợp thành chế tạo ra tế bào cốt tủy bên trong xương cột sống, rốt cục đã đến gần trạng thái hoàn thành.
Đầu tiên lấy đại lượng chân khí thật cẩn thận đem nội bộ tế bào phá hủy cắn nát, sau đó lại lấy nguyên lực dựa theo hình ảnh kết cấu cơ nhân đã thôi diễn từ từ đem chữa trị cùng cải tạo, cả quá trình kéo dài không lâu.
Chẳng qua Nhạc Vũ hoàn toàn không ngờ tới, cả quá trình lại khó khăn đến như thế. Đầu tiên là việc tiêu hao nguyên lực vượt gấp đôi bình thường. Lại thêm việc cấu tạo cơ nhân tế bào cũng dị thường phức tạp, hơi không chú ý cả cơ nhân liên hoàn sẽ hoàn toàn vỡ vụn. Nếu không phải hắn có hệ thống trí năng phụ trợ, lại thêm hồn lực hơn người, còn có điều kiện để phân tích, đổi lại là người khác trăm triệu khó thể làm được loại chuyện này.
Ngay trong lúc hắn sắp hoàn thành, phụ cận tế bào trống rỗng sinh ra một cỗ điện mang xỏ xuyên qua quanh thân trên dưới của hắn.
Nhưng mặc dù trên người cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng nỗi mừng rỡ trong lòng Nhạc Vũ lại chiếm đa số, tế bào cốt tủy sắp thành hình ánh sáng là màu bạc nồng đậm. Vừa rồi hắn quan sát được, nguyên lực sinh ra xa xa vượt khỏi những tế bào khác gấp hai mươi lần! Hôm nay còn chưa có quy tắc định hình, vì vậy chưa thể thấy rõ, nhưng chỉ cần đợi thêm một thời gian, quanh năm suốt tháng tích lũy xuống, số lượng sẽ càng cực kỳ khả quan.
- Chỉ sợ những tu sĩ Linh Hư cảnh cũng bất quá chỉ như thế mà thôi, sợ là còn chưa bằng. Cũng chỉ là việc thao tác từng tế bào, thật sự là có chút ít phiền phức!
Sau vẻ mừng rỡ, trên mặt Nhạc Vũ lại lộ ra vẻ buồn rầu. Hắn biết tế bào trong thân thể một người trưởng thành ước chừng phải có tới sáu mươi ngàn triệu. Cho dù cốt tủy chỉ chiếm một phần ngàn, cũng phải là sáu mươi triệu. Cho dù hôm nay hắn đã có kinh nghiệm, một lần có thể điều khiển ngàn vạn tế bào hoàn thành, nhưng muốn cải tạo toàn bộ cũng thật sự không ngắn, thật không biết phải hao phí tới bao nhiêu thời gian, khó khăn tới mức khiến người cơ hồ tuyệt vọng.
Huống chi sau chuyện này còn tới giai đoạn Tôi Thể. Nghĩ tới việc sáu mươi ngàn triệu tế bào, cần mình cải tạo từ trên xuống dưới, ngoài ra còn phải nghĩ tới cơ cấu thân thể, da đầu của hắn nhất thời một trận tê dại.
Cau mày, Nhạc Vũ tạm thời kết thúc việc vận công thổ nạp, bắt đầu lâm vào trầm tư.
Một lúc lâu sau lại phải cười khổ buông tha, ở phương diện này thực lực của hắn thật sự không có biện pháp chiếm được tiện nghi hay mưu lợi chút nào.
Nhưng khi lực chú ý của hắn một lần nữa quay về trong cơ thể, nội tâm Nhạc Vũ chợt nhảy mạnh, một cỗ ý mừng cực kỳ mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn.
Bên cạnh tế bào hắn vừa hoàn thành, những tế bào lân cận không ngờ không cần hắn khống chế bắt đầu từ từ chuyển hóa chuỗi cơ nhân trong người hắn. Mà kết cấu toàn thân cũng đã dựa dẫm vào tế bào màu bạc kia, mặc dù chậm chạp nhưng thật sự đang thay đổi.
- Chẳng lẽ tế bào cấp cao đang kéo theo tế bào cấp thấp quanh thân cùng tiến hóa?
Trong đầu vừa toát ra phỏng đoán này, Nhạc Vũ lại khẩn cấp bắt đầu thí nghiệm bên trong cơ thể. Lần này hắn lựa chọn cũng là hai mươi khu vực cách xa nhau, đồng thời bắt đầu tiến hành cải tạo.
Ngay khi Nhạc Vũ đầu đầy mồ hôi đem bốn cốt tủy tế bào cuối cùng toàn bộ hoàn thành. Sau đó lại thừa nhận chút ít xung điện mãnh liệt, quả nhiên cũng nhìn thấy những tế bào chung quanh hai mươi tế bào sáng bạc cũng đang dần dần chuyển hóa.
Thấy được tình cảnh này, hai tay Nhạc Vũ nắm chặt lại, cuối cùng thở phào một hơi, xem như phát tiết nỗi hưng phấn trong lòng.
Từ một năm trước bước vào Ngưng Dịch kỳ, rốt cục hắn đã nhìn thấy được hi vọng hoàn thành hai giai đoạn Bồi Nguyên cùng Tôi Thể của Trúc Cơ cảnh giới.