Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 1332: Khống Thiên Kiếm


- Từ ngày có linh thức tỉnh tỉnh mê mê bắt đầu tu hành, đến nay đã mấy chục vạn năm, hôm nay cuối cùng nhìn thấy được cánh cửa đại đạo, dù chết không uổng phí…

Bên trong tiếng thở dài mang theo thương cảm vô tận, ngữ khí vô cùng tiêu điều phảng phất như đem hết thảy mọi thứ buông xuống, không còn tiếc nuối.

Nhạc Vũ nghe vậy lập tức mỉm cười:

- Nguyên lai tỷ tỷ chỉ tính toán đến lúc nguyên lực chứng đạo thì dừng lại sao?

Hậu Thổ không khỏi hung hăng trừng mắt liếc hắn, cuối cùng cảm khái vô hạn lắc đầu:

- Trước khi gặp được Vũ đệ ngươi, đừng nói là nguyên lực chứng đạo thoát ra khỏi bàn tay của Hồng Quân, dù là công đức chứng đạo cũng là tham vọng quá đáng. Năm đó Hồng Quân dùng nửa mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp dẫn dắt chúng ta đến đỉnh Bất Chu sơn nghe giảng đạo, nhưng cứ che che giấu giấu, không nói rõ ràng khiến kẻ khác thật khó thể ngộ ra chân ý. Khi đó làm sao từng nghĩ đến, mình có một ngày thông suốt được toàn bộ sự vật đây?

Nói dứt lời, lại nhìn xuống Hỗn Độn đạo điển trong tay, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối.

Chỉ mấy ngày thời gian ngắn ngủi nàng cũng chỉ tìm hiểu được chút ít mơ hồ mà thôi, nhưng trong lòng nàng cũng biết vật này nàng không thể mang ra ngoài.

Nếu đem ra khỏi nơi này, thoát khỏi sự che lấp của Diễn Thiên Châu cùng ba đạo Hồng Mông Khí che chở, nhất định sẽ bị mấy vị Thánh Nhân kia cảm ứng ra nó.

Địa phương có thể an tâm tìm hiểu giờ phút này cũng chỉ có thế giới trong đây.

Vả lại so sánh với chính nàng, Nhạc Vũ càng cần quyển đạo điển này để đập vào Thánh Nhân cảnh giới.

Do dự chỉ chốc lát, Hậu Thổ chợt cắn răng đem Hỗn Độn đạo điển đưa lại cho Nhạc Vũ nói:

- Lần này ta trở về, hai năm sau có thể ngưng tụ ra pháp tắc vĩnh hằng tầng hai mươi, đăng thánh chứng đạo. Về sau còn phải tĩnh tu ước chừng trăm năm thời gian củng cố cảnh giới. Khi đó sẽ đến tìm ngươi…

Nàng thầm nghĩ một khi mình đạt tới Thánh Nhân cảnh giới, khi đó có thể không cần e ngại điều gì, bất kể như thế nào nàng nhất định phải tìm hiểu Hỗn Độn đạo điển tới mức thấu đáo mới cam lòng!

Nhạc Vũ sớm đoán được sẽ là như thế, cười hắc hắc thu hồi đạo điển, ném lên giữa không trung phiêu phù trên cành Tiên Hạnh.

Lúc này vẻ mặt Hậu Thổ chợt lộ ra tò mò:

- Thật không hiểu rõ ngươi làm sao sao chép được Tạo Hóa Ngọc Điệp? Lấy thủ đoạn của Hồng Quân lẽ ra không thể cho ngươi có cơ hội mới phải! Chẳng lẽ hắn không biết Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang của ngươi có khả năng phá hết vạn pháp sao? Lại nói Vũ đệ có thể lấy lực lượng của hai người đánh bại tám vị Chuẩn Thánh Kim Tiên liên thủ, đúng là việc không cách nào tưởng tượng nổi…

Việc này nàng càng nghĩ càng thấy ngạc nhiên, cho dù giờ phút này nàng đã sắp chứng thánh, không khác gì Thánh Nhân, nhưng cũng không cách nào đem tiền căn hậu quả suy diễn thật rõ ràng.

Trong lòng nàng đã sớm thật khó nhẫn nhịn, tưởng tượng tới việc Nhạc Vũ nắm được cơ hội chứng đại đạo, trong khi cả hồng hoang vô số Chuẩn Thánh Kim Tiên lại vì Tạo Hóa Ngọc Điệp tranh đấu không ngớt, sát kiếp cực thịnh, cũng không biết sẽ có bao nhiêu tiên tu vẫn lạc, ngay cả mấy vị Thánh Nhân cũng bị thiếu niên này trêu đùa trong lòng bàn tay mình, Hậu Thổ chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp.

Bên trong đó có không ít lão hữu kết giao với nàng thật nhiều năm, nếu nàng bàng quan nhìn họ mà cười thầm, không khỏi có chút quá lãnh đạm.

Nhưng hiện giờ trong lòng nàng cũng thật sự vô cùng phấn khởi. Nàng biết được con đường Nhạc Vũ chứng thánh đã là đại đạo thông suốt, ít nhất đối với khả năng nắm giữ thiên địa chân lý cùng tích lũy đạo cơ đã hoàn thành.

Chuyện còn lại chỉ là thiên địa kiếp số cùng thời gian mà thôi.

Xem cách làm việc của Nhạc Vũ, cùng thủ đoạn tính toán tài tình, lại vô cùng tàn nhẫn, chỉ dùng mấy mảnh tàn phiến Tạo Hóa Ngọc Điệp đã có thể đảo lộn cả hồng hoang, khiến bản thân hắn lại có thể bình yên vượt ra ngoài tranh đấu như vậy.

Từ chỗ đầu sóng ngọn gió lại nhẹ nhàng lui sang một bên, cười xem biến cố đảo loạn xảy ra bên trong hồng hoang như không chút liên quan gì tới mình!


Tử kiếp sau trăm năm trong vô thanh vô tức đã bị suy giảm hết gần phân nửa.

Lấy lực chứng đạo, tiêu dao nhân thế, đối với Nhạc Vũ mà nói đã là việc không ngoài tầm tay. Hắn thật sự có thể làm được việc tìm kiếm hi vọng sinh cơ giãy dụa khỏi sát kiếp hỗn độn sắp tới.

- Dùng Ngũ Sắc Thần Quang thì không được, nhưng nếu có thêm vật này thì thế nào?

Nhạc Vũ cũng không có ý giấu diếm Hậu Thổ, bàn tay lật ra, trong tay cầm một cặp Kim Tiễn song dực.

Ngay sau đó đồng tử Hậu Thổ co rụt lại:

- Tiên thiên thị dịch kim tiễn?

Trong miệng cũng không nói ra hai chữ Lạc Bảo, nhưng lại biết được căn bản của vật này. Sắc mặt Hậu Thổ lộ ra vẻ giật mình, ánh mắt lóe ra nói:

- Chẳng thể trách Vũ đệ bỏ qua Hỗn Độn Nguyên Thạch mà đuổi theo Nhiên Đăng, nguyên lai bởi vì nguyên nhân như vậy. Có vật kia trong tay, đại trận bên trong Phần Minh Thiên đối với Vũ đệ mà nói chắc chắn có thể ra vào tự nhiên…

- Cũng nhờ Tuyết nhi nhắc nhở, lại thêm công đức khí vận mà ta tích lũy được, như vậy cũng vừa đủ…

Nói tới đây, Nhạc Vũ thật sự cảm thấy may mắn. Khí vận biến ảo huyền diệu khó giải thích, biến hóa thật sự kỳ lạ khó lường.

Khi đó nếu đế khí của hắn rơi xuống cửu cửu mệnh cách, nhất định sẽ gặp phải hậu quả bất trắc.

Mặc dù hiện giờ nghĩ lại nhưng Nhạc Vũ cũng không tự chủ được mà tuôn mồ hôi lạnh.

Giờ phút này trên mặt Nhạc Vũ cũng không có vẻ tự đắc, ngược lại biến thành ngưng trọng hỏi lại Hậu Thổ:

- Lần này tranh giành Tạo Hóa Ngọc Điệp, mặc dù chỉ là một ít Hỗn Độn Chuẩn Thánh tranh đấu, dù là trong tam giáo cũng chỉ có một ít đệ tử gia nhập bên trong. Nhưng theo tiểu đệ suy diễn, nhiều nhất trong mười năm sau khi mấy vị Thánh Nhân tạm thời xử trí chuyện của La Hầu, nhất định sẽ ra tay tranh đoạt. Không biết tỷ tỷ chuẩn bị làm sao ứng đối?

Vẻ mặt Hậu Thổ chợt ngây ra, nỗi lòng hỗn loạn cũng biến mất, chỉ ngạc nhiên chốc lát liền hiểu rõ ý Nhạc Vũ:

- Vũ đệ đang lo lắng những người kia sẽ cản trở ngươi bước lên Thiên Đế vị?

Nhạc Vũ chỉ cười không nói, trong mắt cũng hé lộ tinh mang, thế gian vận số không phải luôn nhất thành bất biến.

Nếu đổi lại là hắn cho rằng mình sắp thành tựu mệnh cách là có thể không cần âu lo, vậy thật sự chẳng khác gì ngồi yên chờ chết.

Vài vị Thánh Nhân có lẽ sẽ không cản trở hắn đăng đế vị, nhưng nhất định sẽ tận sức kéo dài thời gian, tới khi có lợi nhất đối với bọn họ.

Chim chóc hết, bẻ gãy cung; thỏ khôn chết, giết liệp cẩu!

Hiện giờ địa vị của chính hắn ở trong mắt mấy vị Thánh Nhân không còn là một biến số có thể đảo lộn thiên cơ, mà đã là một uy hiếp lớn lao đối với bọn họ.

Nếu không phải bọn họ lo lắng sẽ bị hao tổn công đức mà rơi xuống Thánh Nhân vị, lại nghĩ hắn vẫn còn có chỗ để cho họ lợi dụng, nói không chừng mấy vị kia giờ phút này đã tự ra tay giết chết hắn.

Ngay sau đó Hậu Thổ cũng lâm vào trầm ngâm:

- Bên trong sáu vị Thánh Nhân có Tam Thanh là mạnh nhất, vì vậy có thể khống chế bảy thành vận số trên thế gian. Nhưng giữa ba người Thái Thượng, Nguyên Thủy cùng Thông Thiên cũng không phải hoàn toàn không có mâu thuẫn. vì vậy phương Tây nhị thánh tránh né về phương Tây để thoát khỏi tranh đấu này. Mà Oa Hoàng lại sống tại Ly Sơn một mình, không hỏi thế sự, cũng là vì muốn tránh né phong mang. Nhưng hiện tại vì Tạo Hóa Ngọc Điệp nên Tam Thanh Thánh Nhân chưa chắc sẽ không liên thủ. Nếu muốn trận tranh giành Tạo Hóa Ngọc Điệp kéo dài tới lúc Vũ đệ đăng lên Thiên Đế vị, nhất định phải dùng cách "bình hành" mà thôi!


Nói tới đây, Hậu Thổ chợt cười nhìn Nhạc Vũ:

- Vũ đệ cứ yên tâm đi, hai năm sau nếu Hậu Thổ có thể chứng thánh, nhất định không cho phép mấy người kia rảnh rỗi làm chuyện phiền toái nào khác đâu!

Nhạc Vũ nghe vậy cũng khẽ cười, trong lòng nghĩ tới chuyện hai năm sau cũng là kỳ hạn đại thọ của Dao Trì, đó là lúc Hậu Thổ chứng Thánh Nhân.

Nếu như hắn sở liệu không sai lầm, khi đó tam giáo Thánh Nhân tất nhiên sẽ cho mình trò hay để xem đi? Cho dù không thể sửa đổi đại thế, nhưng ở trong mắt Hạo Thiên cùng vài vị Thánh Nhân, chỉ cần làm hắn mất hết mặt mũi hao tổn chút khí vận cũng là chuyện tốt.

Thật sự không biết đến khi đó Tam Thanh Đạo Tổ cùng phương Tây nhị thánh sẽ có cảm tưởng thế nào?

Nghĩ tới đây, mặc dù tính tình hắn luôn trầm ổn nhưng cũng không khỏi sinh lòng chờ mong.

Đây chính là vị Hỗn Nguyên Đại La Vô Cực Thái Thượng Kim Tiên thứ nhất dùng nguyên lực chứng đạo Thánh Nhân chí tôn sau sáu vị Thánh Nhân kia!



Nhìn xong Hỗn Độn đạo điển, Hậu Thổ cũng chỉ lưu lại bên trong Thiên Ý Phủ thêm chốc lát đã vội vàng rời đi.

Mà Nhạc Vũ lại tiếp tục lâm vào do dự khó xử, ánh mắt nhìn những mảnh nhỏ của Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô cùng Thiên Ý kiếm, lại dao động không ngừng.

Cũng may lúc Hậu Thổ rời đi giống như cũng nhìn ra vẻ khó xử của hắn, liền đem Thủy Vân kiếm mang đi, ý tứ muốn giúp hắn thành tựu lời hứa chứng đạo với thanh kiếm kia. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hiện tại hắn chỉ cần quyết định giữa hai lựa chọn.

Trầm ngâm hồi lâu, Nhạc Vũ vẫn quyết định cầm Thiên Ý kiếm trong tay.

Dùng pháp lực bảo hộ khí linh long hồn trong kiếm, sau đó vỗ mạnh đánh tan thanh kiếm hóa thành từng mảnh vụn.

Trước tiên sắp xếp những mảnh vụn một phen, sau đó đưa đoàn Hỗn Độn Khí dung nhập bên trong, nhưng cũng không bỏ mặc linh trận tự vận chuyển mà dùng pháp lực tạo ra một nhóm phù văn cực kỳ quỷ dị lại huyền diệu thần bí bên trong thân kiếm.

Hắn không luyện chế giống như trong dĩ vãng hợp với thiên địa chí lý, hiện tại thanh kiếm này đã thoát khỏi hồng hoang đại đạo, hơn nữa còn lăng áp bên trên!

Chính là Khống Thiên kiếm!

Tiên thiên phù trận bên trong thân kiếm cũng cùng một phong cách như nhau.

Khi Thiên Ý kiếm dần dần ngưng tụ thành, cả linh trận cũng sơ hiện nguyên mẫu, khí tức lại vô cùng quỷ dị, khí thế thật lớn, vô cùng đại khí!

Nhạc Vũ cầm trong tay càng hiển lộ vẻ uy nghiêm sắc bén, phảng phất như trời sinh vốn nên cầm trong tay vị Thiên Đế như hắn!

Khi một tia Hỗn Độn Khí cuối cùng cũng dung nhập vào trong thân kiếm, triệt để hòa tan thành một khối, lúc này vẻ mặt Nhạc Vũ mới buông lỏng, thu hồi thanh Thiên Ý kiếm.

Kiếm đã đúc thành, nhưng cần phải chờ thêm mấy tháng đợi khi đã củng cố mới có thể sử dụng.

Nếu bàn về phẩm cấp, kiếm này chỉ đạt tới cánh cửa tiên thiên chí thánh mà thôi, so sánh tuyệt đỉnh linh bảo như Côn Luân Kính hay Hà Đồ Lạc Thư, vẫn còn chênh lệch thật lớn lao, nhưng đối với Nhạc Vũ mà nói tác dụng lại không hề thua kém.

Nếu dùng thanh kiếm này thi triển Thiên Mệnh kiếm, có thể giảm bớt ba thành khí vận tiêu hao, hai thành thiên địa cắn trả, đã xem như vượt qua vốn liếng mình cần trao đổi!

Thu hồi toàn bộ mảnh nhỏ của Tán Phách Hồ Lô, Nhạc Vũ lại nhìn nhìn vào mười tám tầng thiên cảnh cùng mười tám tầng cửu u do ba mươi sáu viên Định Hải Thần Châu biến hóa thành.

Chỉ trong mười ngày thời gian ngắn ngủi, thần châu thế giới đã dần dần được củng cố.

Phỏng chừng chỉ cần thêm một đoạn thời gian là có thể kết thúc được quá trình dung hợp cùng Diễn Thiên Châu.

Khi đó lực suy tính của Diễn Thiên Châu càng thêm tăng lớn!

Nhưng dù sao thế giới này còn chưa hoàn chỉnh, cũng đồng dạng giống như hồng hoang, điều dưỡng thiên địa âm dương.

Mà hiện giờ bên trong Diễn Thiên Châu cũng đang cần một vị Thiên Đế, một vị minh chúa.

Mười tám tầng Minh phủ tự nhiên giao cho Hậu Thổ mở luân hồi, nhưng Thiên Đế vị của Diễn Thiên Châu làm cho hắn thật sự không có chủ ý.