Quân Lâm Thiên Hạ

Chương 104: TRÁI ĐAO PHẢI KIẾM


Nhạc Vũ nghe vậy bật cười, sau đó đưa mắt nhìn qua những sợi dây leo. Hôm nay hắn sử dụng Huyền Huyết Đằng quả thật khác với thường ngày.

Uy lực lớn nhỏ của Triền Ti Chú trực tiếp quyết định bởi chất liệu tốt xấu của mộc chất, đây là chuyện mà hắn đã sớm biết. Mà Huyền Huyết Đằng này, tuy tông tộc giúp hắn tìm về, là loại dây leo tốt nhất tại Bắc Mã Nguyên, nhưng so sánh với yêu cầu của Nhạc Vũ vẫn còn xê xích khá xa.

Cho nên kể từ khi hắn nhận được hạt giống của Huyền Huyết Đằng, vẫn luôn thử thăm dò tiến hành cải tạo. Mà phương pháp đơn giản nhất chính là lai tạo, ở thế giới này làm ra việc này là chuyện thật khó thể tin, nhưng ở thời đại kiếp trước của Nhạc Vũ chính là tri thức mà người người đều biết. Thứ nhất chính là đem một cành thực vật hoặc mầm chiết ghép vào một cành hoặc một gốc rễ của loại cây khác, có lẽ gien di truyền của hai loại thực vật có sự khác biệt nhất định, nhưng gien ưu điểm của hai loại cây có thể bù đắp thiếu sót lẫn nhau giống như đang lúc tiến hành giao phối. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

Một phương pháp khác chính là lấy gien từ một loại sinh vật nào đó ghép vào bên trong một loại sinh vật khác, từ đó có thể sinh ra được loại dây leo có ưu thế di truyền từ hai loại giống cây khác nhau.

Nhưng Nhạc Vũ lại không phải chuyên gia về phương diện này, nhưng khi còn ở kiếp trước hắn từng học về kiến thức sinh vật học, cũng hiểu được nguyên lý. Hắn lại có hệ thống ký sinh phụ trợ trí năng cùng năng lực phân tích, có thể giúp hắn miễn được vấn đề về phương diện máy móc, có thể hoàn toàn không bị hạn chế tiến hành thí nghiệm về phương diện này.

Mới ban đầu cũng không thành công, cho tới hôm nay mới xem như miễn cưỡng có chút thành quả. Từ mọi phương diện năng lực tổng hợp, loại Huyền Huyết Đằng hiện tại trong tay hắn ít nhất phải vượt xa uy lực vốn có của nó gấp mấy lần. Về phần loại giống mới này, có thể tạo thành tai nạn sinh thái gì cho thế giới này hay không, Nhạc Vũ tạm thời không suy nghĩ tới.

- Đây thực sự là Huyền Huyết Đằng?

Vẻ mặt Nhiễm Lực cũng kinh ngạc đi tới gần một gốc rễ dây leo được Nhạc Vũ thúc đẩy khá lớn, sau đó không chút do dự chém xuống một búa. Dây leo lớn bằng bắp đùi của một người trưởng thành, bị cây dị binh cấp chín Khai Sơn Việt toàn lực chém xuống nhưng lại chỉ có thể chém đứt được chừng nửa ngón trỏ.

Điều này làm Nhiễm Lực trợn to hai mắt, vẻ mặt khó thể tin tưởng:


- Thiếu gia, không phải trong tộc vừa tìm được hạt giống tốt gì khác cho ngài đó chứ?

Cũng khó trách hắn cảm thấy ngạc nhiên, đổi lại là thiết giáp bình thường, cho dù là Huyền Giáp cấp mười của Huyền Giáp trọng kỵ, cũng không thể chống đỡ nổi một kích toàn lực của hắn. Lại có thể cứng rắn như dây leo này, Huyền Huyết Đằng quả thật có thể xem như rất biến thái.

Nhạc Vũ cười lắc đầu, sau đó lại thúc giục mộc hệ bí pháp. Tác dụng lần này chỉ nhằm vào một dây leo huyết sắc. Mà dây leo này vốn mất đi linh lực cung cấp, đang từ từ khô héo. Trong thời gian không tới ba phút, đã nhanh chóng hoàn thành sinh trưởng đến nở hoa, rồi đến quá trình kết quả. Sau đó ước chừng có thêm hai trăm hạt giống quay trở lại trong tay của hắn.

Nhưng Nhạc Vũ chợt cau chặt đôi mày, lấy năng lực phân tích, kết cấu bên trong những hạt giống mới này có rất nhiều hạt đã quay trở về trạng thái trước khi lai tạo. Những gien được lai tạo lại hoàn toàn biến mất bên trong.

Nhạc Vũ không khỏi lắc đầu, thu hồi hạt giống. Hắn biết nếu mình muốn hoàn thành công việc lai tạo Huyền Huyết Đằng, kế tiếp sợ rằng còn có một đoạn đường rất dài cần phải đi. Phương pháp dung hợp gien di truyền tuy có hiệu quả cực nhanh, thậm chí có thể đưa đến hiệu quả ngay lập tức. Nhưng nếu theo góc độ lâu dài mà xem, vẫn không bằng phương pháp chiết cây cùng lai tạo.

Giờ phút này sắc trời đã đến gần giờ Mùi ba điểm, dựa theo kế hoạch ngày thường là đến lúc hắn luyện tập kiếm thuật đao pháp, cùng với khinh thân thuật. Nhưng tới lúc này Nhạc Vũ lại có chút do dự.

Thời gian mấy tháng nay, hắn đã hấp thu được một phần nhỏ bên trong những kiến thức đã được xem từ bên trong Tàng Thư lâu. Sau đó hắn lại tự nghiên cứu ra một bộ đao pháp kiếm kỹ, cùng phương pháp sử dụng đao kiếm cả hai tay một lúc. Ngoài ra còn có một loại bộ pháp có tác dụng như khinh công.

Thật ra nói loại vũ kỹ này do hắn tự sáng tạo ra, chính xác nên nói là do hắn chắp vá lung tung mới càng thỏa đáng một chút. Ngoại trừ phương diện bộ pháp cùng đao kiếm hợp kích, Nhạc Vũ quả thật bỏ chút công phu gia nhập thêm chút sáng ý bên trong. Những chiêu thức khác cơ hồ là chỉ rút ra tinh hoa bên trong sách tổ hợp lại mà thành.

Nhưng điều này cũng giống như đang khảo cứu bản lĩnh vũ kỹ cùng năng lực lĩnh ngộ tìm hiểu của hắn, nếu bất kỳ loại vũ kỹ nào cũng có thể tùy tiện ghép chung cùng nhau, như vậy trên cõi đời này cũng không cần phân chia cấp bậc cho vũ kỹ. Trong đó còn có lộ tuyến vận hành chân khí, tư thế liên kết xuất chiêu, cùng với tất cả các chi tiết cũng khỏi cần suy tính làm gì.

Mà mấy bộ vũ kỹ kia kết hợp lại rốt cục biến thành loại tạp kỹ lung tung bậy bạ, hay kết hợp hoàn hảo, chính Nhạc Vũ cũng không nắm chắc. Hôm nay tuy hắn luyện tập đã cực kỳ thành thạo, nhưng cuối cùng vẫn còn chưa chân chính trải qua kiểm nghiệm.


Đầu tiên Nhạc Vũ rút Toái Ngọc đao cùng Kim Ô kiếm, sau đó lâm vào trầm tư. Hai cây đao kiếm được hắn tỉ mỉ bổ cứu, trước sau đều bước vào cấp bậc bảo khố binh cấp mười một.

Đặc biệt là Toái Ngọc đao, tài liệu sử dụng còn tốt hơn Kim ô kiếm mấy phần. Cộng thêm mấy tháng nay chân khí của hắn đang tăng lên từng bước, tốc độ "tu bổ" cũng từ từ gia tốc. Do Nhạc Vũ cố ý thiên về khả năng sắc bén, cơ hồ đã không thua kém binh khí cấp mười hai.

Đáng tiếc chính là hai cây binh khí này cũng giống như loại vũ kỹ do hắn "tự nghĩ ra", mấy tháng nay chưa từng trải qua cuộc chiến đấu chân chính nào.

Tạm thời ngừng suy nghĩ, ánh mắt Nhạc Vũ lại lướt qua Lâm Trác cùng Nhiễm Lực, sau đó lại khẽ lắc đầu thở dài một tiếng.

Lúc ban đầu hắn còn có thể nhờ vào hai người này áp dụng thực chiến, giúp hắn hoàn thiện cùng bù đắp những nơi thiếu sót của loại vũ kỹ này. Nhưng cho tới bây giờ, tầng cấp của hai đối thủ như vậy, rõ ràng có chút ít không thích hợp nữa.

Chính hắn suy đoán, hôm nay có thể thích hợp giúp hắn thử nghiệm bộ vũ kỹ kia ít nhất phải là người có thực lực cấp võ sư tầng mười sáu trở lên. Hơn nữa nhân số càng nhiều càng tốt…

Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ lại nở nụ cười khổ, cuối cùng không tiếp tục luyện tập. Hiện tại có rất nhiều chiêu pháp còn chưa hoàn thiện, nếu quá mức thành thạo tạo thành thói quen, chưa chắc đã là một chuyện tốt.

- Xem ra chuyện tìm người thực chiến thật sự rất cấp bách…

Cắm đao kiếm vào trong vỏ, sau đó Nhạc Vũ nằm ngã người dưới bãi cỏ, đưa mắt nhìn bầu trời, chờ đợi Sơ Tam trở về. Thật ra hắn cũng từng nghĩ tới, kéo một ít võ sư hộ viện trong nhà tới góp cho đủ số, nhưng đoán chừng cũng không có hiệu dụng gì hơn.

Dĩ nhiên, nếu được Nhạc Duẫn Kiệt hoặc các vị tộc lão trong gia tộc cùng bồi luyện, như vậy hết thảy liền giải quyết dễ dàng. Nhưng như vậy cũng có ý nghĩa mình sẽ bại lộ thực lực ngay trước mặt các vị trưởng bối.

Nhạc Vũ thầm nghĩ nếu như không còn biện pháp nào khác, hắn cũng không cần quản nhiều như vậy. Để cho mấy vị thúc tổ kia sinh lòng hoài nghi dĩ nhiên có chút không ổn, nhưng so sánh với việc không tiến triển thực lực vẫn còn kém hơn nhiều. Hơn nữa hôm nay chân khí của hắn đã hoàn toàn thuần tịnh, chân chính có thể làm được việc thu phát theo tâm ý. Lúc giao thủ chỉ cần cẩn thận một chút, mấy vị tộc lão kia chưa chắc đã nhìn ra được.

Đúng lúc này, chân mày Nhạc Vũ chợt nhảy lên, nhìn vào khu rừng bên phải. Hắn chợt nhìn thấy hơn mười trượng phía xa truyền đến thanh âm một số người đang nói chuyện, còn có một ít tiếng vang vì cơ quan bị va chạm…