Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Quyển 2 - Chương 14

Võ công của Hình đại suất ca quả nhiên không phải là thổi phồng, tuy rằng không thể so với Đường Mật nghênh ngang mang ta tiến vào Tam Vương phủ, nhưng võ nghệ cao cường như lý bình địa ( như đạp trên đất bằng) cũng không gặp chút trắc trở nào. Rất nhanh, chúng ta tránh được gia nhân đang chăng đèn kết hoa ở cửa trước, lặng lẽ đi vào hậu trạch ( nhà sau) có chút quạnh quẽ. Bất quá, Hình Huân lôi kéo ta rẽ trái rẽ phải, y như một con mèo trong đêm, không biết có đúng là ảo giác của ta không —

“Hình Huân, ngươi có vẻ rất quen thuộc với đường trong Mạc phủ thì phải.” Nhà ở Giang Nam, so với Vương phủ của Phạm Cửu Tiêu, thì có chút phức tạp hơn.

Mà đâu phải chỉ là một chút. Cửu khúc thập bát loan, viên lý sáo viên ( Chín lần gấp khúc mười tám lần rẽ, trong vườn có vườn, đại ý chắc để chỉ nhà cửa phức tạp). Ta hiện tại đã dần không nhớ được đường, vậy mà Hình đại suất ca vẫn có thể biết đường nào nhà nào dùng để làm gì, cái sân vừa đi qua thông đến đâu. Trong trí nhớ của dâm long cũng không có chuyện sai Hình Huân đến Mạc thị, vậy… Người này đối với đường đi rất quen thuộc, cùng với thái độ bảo vệ Mạc gia khi nãy, thì chỉ cần dùng đến suy nghĩ của ta cũng có thể đưa ra kết luận:” Nói thật cho ta biết, Hình Huân, có đúng hay không ngươi gạt bản vương mà thường xuyên lui tới Mạc thị?”

“…Vương gia thứ tội, năm đó thuộc hạ sợ Mạc tiểu hầu chịu kích thích quá nặng, trên đường về xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã âm thầm đi theo.” Hình Huân nói rất khách khí, nhưng trong mắt thì hiển hiện thần tình kiêu ngạo, rõ ràng đang chỉ trích tất cả phiền phức đều do ngươi gây ra, vậy mà còn có mặt mũi nói đến người khác sao?

Lý trí ta thì ủng hộ quan điểm của Hình đại suất ca, nhưng thực tế ta thực không muốn thay dâm long gánh cái oan nghiệt này. Ai, vì sao mấy người này, oán cũng bởi vì Phạm Cửu Tiêu, kính cũng bởi vì Phạm Cửu Tiêu, hận cũng bởi vì Phạm Cửu Tiêu, phục cũng chính vì Phạm Cửu Tiêu? Ngoại trừ Phạm Cửu Hâm cùng Lưu Quan ra, liệu có ai chân chính coi ta là “ta” mà đối đãi không? Trong mắt những người khác, ta chỉ thay mặt cho thể xác này, cho tới bây giờ cũng chưa từng có tác dụng gì khác.

Thực sự là… Không cam lòng.


” Vương gia, Mạc tiểu hầu tuy chỉ là một văn nhân,  nhưng trên đường trở về nếu không có thuộc hạ sát sao cẩn thận, sợ là đã gây ra chuyện lớn… Hanh, bất quá, nói vậy ngài cũng bị trừng phạt từ phía Đồ công tử rồi nhỉ…” Hình Huân ngươi sai rồi, kẻ làm điều phi pháp, đáng chịu thiên đao vạn quả rồi nên bị hoạn làm thái giám là dâm long kia, nhưng… người phải chịu phạt là Đồ công tử ta a! Chẳng buồn tìm lấy một lý do mà phiền muộn, ta chỉnh lý lại trang phục cùng búi tóc có chút mất trật tự, vừa nghĩ, nam nhân tóc dài thật phiền phức a, rồi một bên suy đoán theo ý tứ của người bên cạnh:” Thế nào? Mạc Ly thực sự tìm đến cái chết phải không?”

” Mạc tiểu hầu nói mình đã bôi nhọ tổ tông, không còn mặt mũi nào sống trên thế gian.”

” Nực cười, thực sự là lời vớ vẩn.” Nói như hắn, thì mấy kẻ bị dâm long thượng như Hình Huân, dũng cảm hiên ngang mà sống, đều là sai trái hết à? Hắn bị người cường thượng thì có lỗi với liệt tổ liệt tông, vậy dâm long kia sao còn chưa bị lão thiên gia sai thiên lôi đánh chết đi?! Ách… Sai, hình như theo một nghĩa nào đó, “Phạm Cửu Tiêu” đúng là đã bị lão thiên gia đánh chết…

” Vương gia thì không nói, nhưng cũng đừng quên Mạc tiểu hầu là văn nhân, da mặt mỏng.” Hình Huân không lạnh không nóng châm chọc, ta liếc liếc mắt nhìn Hình Huân chính khí nghiêm nghị, ta cũng khôn ra nuốt lại những lời sắp bật ra khỏi miệng — ngươi nói những lời này chẳng phải cũng đang chửi chính mình hay sao.

” Nói chung, trước tiên cần tìm Mạc Ly đã. Ngươi dẫn ta tới đây, nhưng phòng này không có ai a.” Bỏ qua không tranh luận nữa, ta nghiêng người hướng đến cửa sổ của gian phòng, cửa sổ của cổ nhân đúng là dán giấy, ta học theo phim truyền hình, nhấm nước bọt đục một cái lỗ, bất quá bên trong tối như mực, căn bản không giống có người ở trong.

Hình Huân cũng không có chen tới, hắn chỉ tĩnh tâm ngưng thần lắng nghe chốc lát, rồi khẳng định lời ta:”Đây đích thực là phòng của Mạc tiểu hầu, hắn khi về chính là nhốt trong biệt viện không cho nam nhân nào tới gần. Thế nhưng hiện tại trong phòng không có ai, hậu viện bên kia lại có chút động tĩnh, Vương gia thỉnh chờ một chút, thuộc hạ đi xem xem.”

” Ân.” Gật đầu, ta biết tại địa bàn của địch chỉ có thể dựa vào Hình Huân. Xoay người tìm một góc âm u mà ngồi xuống, vừa định thừa dịp hắn ly khai mà nghỉ ngơi một chút, chợt nghe phía hậu viện bên kia tiếng Hình đại suất ca kinh hô, khiến ta sợ đến thất hồn lạc phách.

” Dừng lại! Mạc tiểu hầu — Nghìn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ a!”


Lão thiên gia, lão chê ta nửa đời trước yên ổn quá hay sao, cứ phải khiến ta ba lần bảy lượt dính vào mấy thứ như vậy? Dù sao cũng phải cho ta thời gian chuẩn bị tâm lý chứ? Con mẹ nó, trước đây ngay cả giết gà cũng chưa thấy, giờ thì hơi một tí thấy giết người, mà hình như giết người vẫn còn chưa đủ kích thích hay sao, ngươi còn gọi ta đến xem tự sát…

Vặn người quá nhanh suýt nữa trật thắt lưng, ta ôm khuỷu tay do đụng trúng cửa sổ mà đau nhức, theo tiếng Hình Huân mà nhanh chóng chạy tới, cũng không quản động tĩnh lớn sẽ kéo hạ nhân Mạc phủ tới, cứu người như cứu hỏa, đạo lý này từ xưa đến nay vẫn chưa hề thay đổi. Bất quá, mở to mắt nhìn bên hoa trì một nho sinh ưu nhã muốn nhảy mà không được, chậm chậm nheo lại mắt, gì thì gì, ta cũng chẳng quen nhìn một đại nam nhân bộ dáng uất ức đòi sống đòi chết.

” Hình Huân, buông ra, hắn muốn nhảy cứ để hắn nhảy!” Liếc mắt nhìn Hình đại soái ca vẫn đang loay hoay kéo đối phương lại, ta nhếch môi, dùng khẩu khí của Phạm Cửu Tiêu nói ra một câu lãnh khốc. Vừa dứt lời, ở đối diện truyền tới tiếng hít khí của Mạc Ly, y như gặp thiên địch, còn kèm thêm một cái nhìn tàn bạo hăm dọa cùng khinh bỉ của Hình Huân…

” A a! Không, không được!Ngươi đừng tới đây, đừng chạm vào ta –” Hoa dung thất sắc, vốn không phải dùng để chỉ một nam nhân, nhưng bất quá khuôn mặt Mạc Ly lúc này đúng là không làm khán giả thất vọng, nếu như nữ bằng hữu của ta mà ở đây, nhất định sẽ có một trận hét chói tai đến thủng cả màng nhĩ mất. Ai, thật không rõ, nữ nhân hiện tại sao càng ngày càng ủng hộ nét đẹp trung tính a, nam nhân là cần phải oai hùng ngang tàng, đó mới là nam tử hán. Thẩm mỹ quan của các nàng bây giờ cũng thật biến thái, làm hại mấy huynh đệ trong ký túc xá của ta đến giờ vẫn còn cô đơn, tháng trước lão đại uống rượu say ôm lão tam gào khóc, nói cái gì thế giới này nam nữ thiếu cân đối, nữ nhân bình thường thấy chướng mắt chúng ta, nữ nhân không bình thường đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn chúng ta, các anh em phỏng chừng chỉ có thể nội bộ phân chia mà giúp đỡ lẫn nhau…

Hanh, nhớ tới chúng ta sinh tồn gian nan vậy mà vẫn ngoan cường sống, mà cái tên tiểu nam nhân thanh tú trước mắt này có nữ nhân thú rồi mà còn không quý trọng sinh mệnh… Quả nhiên, người đáng thương cũng có chỗ đáng hận, ta vẫn khinh thường những kẻ tự sát nhu nhược, giờ lại càng thấy khinh bỉ cái loại muốn tự sát cũng phải kéo dài tới ba năm, thực lãng phí thời gian…

” Vương gia!” Vươn một cánh tay bảo vệ kẻ vương tôn công tử vẫn đang run rẩy, Hình Huân trước nay đều là một nam nhân tràn đầy tinh thần gà mẹ, nói dễ nghe thì là chuộng chính nghĩa, kiên cường bảo vệ kẻ yếu, nói khó nghe thì là một bảo mẫu thích quản lắm chuyện. Bỏ qua mấy cái trừng mắt hắn bắn tới phía ta, từng bước đi tới, bỏ ngoài tai thanh âm ngắn ngủi đứt đoạn của Mạc Ly, đến khi Hình Huân không thể chịu nổi nữa mà “thương” một tiếng, kiếm rời khỏi vỏ, thì ta mới dừng lại, cách hai người chừng năm bước chân.

” Hình Huân, không phải ta bảo ngươi tránh ra sao? Mặc kệ hắn, muốn nhảy cứ nhảy, nếu thực sự muốn chết thì cũng đừng nhảy ở ao nhà mình, chẳng sâu bao nhiêu, đại giang đại hà bên ngoài may ra mới đủ lớn để cho ngươi chết đuối! Bất quá bị ngạt nước mà chết thực rất lâu…” đây là tổng hợp hết từ tiểu thuyết truyện tranh TV điện ảnh… mấy thứ pháp bảo dùng để gạt tuấn nam mỹ nữ khẩu đối khẩu mà hô hấp nhân tạo, không phải ta kiến thức nông cạn, mà chính xác chưa bao giờ nghe tới mấy diễn viên để phối hợp diễn thì phải thực sự chết đuối… ” Nếu như ngươi muốn chết, ta khuyên ngươi cũng không nên đi nhảy từ vách núi xuống…” Theo kết quả thu thập thì đây là cách thường thấy nhất để thu thập kì trân dị bảo, “Cũng không nên cắt cổ tay…” Chiêu này thường là không chết được người, “Không nên thắt cổ luôn…” Chiêu này chỉ sử dụng trong trường hợp diễn viên phối hợp là người giỏi mấy cái thủ pháp cắt dây, phi tiêu a, đao kiếm a, lợi hại nhất là dùng nội công, ta thực không rõ làm sao chỉ phất phất tay hay dùng khí công mà có thể cởi bỏ nút thắt hay cắt đứt dây luôn? Không nên gọi là khí công, gọi là dị năng có vẻ chính xác hơn.

” Hình đại ca…” Xem ra Hình Huân không chỉ quen thuộc với Mạc phủ, mà quan hệ với Mạc Ly cũng thực không tồi nha. Cũng không biết có phải không quen tư vị thấy thư sinh thanh tú mỹ lệ dựa vào hiệp sĩ anh tuấn khôi ngô bên cạnh hay không, mà dường như cảm thấy có một cỗ chua xót từ dạ dày trào lên, cũng không biết có phải do bọn ho đứng cạnh nhau, càng tôn lên hình ảnh đẹp đẽ, lại càng khiến những hình ảnh bại hoại thêm xấu xa mờ mịt. Mà nói lại, hình như “Ta” hiện tại, chính xác là một hình ảnh vô cùng bại hoại…


Bại hoại thì bại hoại chứ! Dù sao chăng nữa “Phạm Cửu Tiêu” đời này cũng đừng mong bước tới con đường làm người tốt làm gì, vạn dặm cách trở a —

” Hình Huân, ta nói ngươi tránh ra.” Giận tái mặt quát lên, ngữ khí của mệnh lệnh cùng thanh âm vang dội uy nghi ngút trời của dâm long thực đúng là rất hợp. “Đừng để bản vương lặp lại lần nữa, tránh ra, kêu hắn nhảy! Hắn hôm nay không nhảy không được, uy! Họ Mạc kia, ngươi nhảy a, nếu ngươi không nhảy đừng trách ta ném ngươi xuống!”

” Đừng tới đây –”

” Vương gia –”

Không để ý tới tiếng bọn họ, ta phát hiện, mềm thì sợ cứng, cứng thì sợ không muốn sống, không muốn sống thì sợ phải đối mặt. Chẳng hạn như ta lúc này, ngẩng đầu mà bước tới phía Hình Huân, mặc kệ lưỡi kiếm đang chỉ thẳng, và rốt cuộc thì lưỡi kiếm cũng phải hạ xuống. “Mạc Ly, ngươi muốn chết thì chết đi, sao phải chờ đến tận lúc này? Nghe nói cô nương hôm nay liền xuất giá, ngươi sắp chết sao còn muốn hại người khác chết cùng? Người ta hoàng hoa khuê nữ mang theo cái mệnh khắc phu, sau đó muốn gả cũng còn gả được nữa hay sao?”

” Ta… Ta cái dạng này có lấy cũng chỉ là hại nàng…” Yếu nhược trước khí thế của ta, Mạc Ly lảo đảo lui về phía sau, tựa trên ngọn giả sơn bên bờ ao, chột dạ khép mắt lại:”Gả cho một tên nam nhân vô dụng như ta, tương lai nàng sẽ hối hận…”

” Hanh, nói cho cùng, nếu thực không muốn hại người khác, tại sao ngay từ đầu không phản đối chuyện hôn nhân này luôn đi?”

” Ta… ta không đành lòng phụ ý tốt của lão nhân gia, cha vì chuyện của ta đã đau đến nát tâm rồi…”


” Nực cười! Cái gì kêu không đành lòng, ta xem ngươi là cố ý giận dỗi, phá tung lên để ai cũng không được thoải mái!”

Có thể là do người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, khẩu khí của ta vạn phần chắc chắn, mặc kệ hai đương sự vẫn chưa kịp phản ứng “ta” mới là kẻ khởi xướng bi kịch:”Không phải chỉ là bị nam nhân thượng thôi sao? Nam nhân bị nam nhân thượng nhan nhản ra đấy! Ừ thì ngươi không tình nguyện, thì sao? Ngươi biết lễ nghi liêm sỉ? Ngươi biết thánh hiền luân thường? Ngươi minh bạch cái gì là trữ vi ngọc toái bất vi ngõa toàn ( thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành)? Ta xem, là ngươi tự cho mình là thông minh đấy thôi –” Đẩy Hình đại soái ca vẫn còn ngây ngốc sang một bên, ta giật mạnh cánh tay vẫn còn đang muốn chống lại của Mạc Ly, kéo cái tên vẫn đang thất kinh đến cả người vô lực, đi thẳng về phía gian phòng ban nãy, “Ngươi không phải tự nhận mình là quân tử sao? Quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Ngươi một hai chỉ muốn đi tìm chết còn gọi gì là nam nhân!”

” Ta… Ngươi… Không, không được! Vương gia ngài buông tay! Thỉnh ngài tự trọng –”

” Tự trọng? Kẻ muốn tự sát không có tư cách nói người khác tự trọng!” Ngại Mạc Ly không chịu phối hợp, ta đơn giản cậy mạnh đem cả thân thể gầy yếu của đối phương ôm gọn trong lòng. Ai, khi còn nhỏ vẫn mơ tưởng lớn lên ôm công chúa, không nghĩ tới công chúa biến thành công tử, thôi cũng được, dù sao thì cũng đều là mỹ nhân, ta cũng không ngại.

” Vương gia!? Ngươi muốn làm gì –” Rốt cuộc tại lúc ta đá văng cửa phòng, Hình Huân mới nhớ tới trách nhiệm sứ giả chính nghĩa, phi thân tới ngăn cản ta bước tiếp, trong ánh mắt xẹt qua kinh ngạc cùng hoài nghi:” Nếu như ngài không thèm để ý đến lời thề của mình với Đồ công tử mà vẫn muốn chứng nào tật nấy, thuộc hạ liền ngay tại đây, bằng lưỡi kiếm này, tuyệt sẽ không để Vương gia làm xằng làm bậy nữa!”

“… Hình Huân, ngươi có tin lời bản vương không?” Người trong lòng đã run rẩy vô cùng, Mạc Ly đã bị dọa đến suýt ngất. Dùng ánh mắt chân thành không gì sánh được mà nhìn Hình đại suất ca vẫn đang ngăn trở, ta rất muốn biết, lòng tin của hắn đối với dâm long, rốt cuộc là đến mức độ nào.

” Hoa ngôn xảo ngữ của Vương gia, thuộc hạ một chữ cũng không tin!” Gạt người, lúc ta đối “Đồ Lâm” phát thệ, hắn rõ ràng vẫn tin, là một kẻ ngoài cứng trong mềm mà. Hướng lên trời than khổ, ta lười tranh cãi với con người ương ngạnh trước mắt, giữ chặt tay, đem cái con người vốn đang giãy dụa giam lại, hướng Hình Huân nói như đinh đóng cột:” Lúc này, ngươi tin cũng được không tin cũng được, bây giờ cứ tạm thời tránh ra cho bản vương. Nếu ta vi phạm lời thề với Đồ Lâm, thì chờ ta đi ra, muốn đem ra làm thịt hay hoạn ta ta cũng mặc cho ngươi làm. Thế nhưng trước lúc ta đi ra, trong phòng dù có phát ra thanh âm gì, ngươi cũng không được bỏ vào tai! Có nghe rõ không?”

“…” Đôi mày tuấn lãng nhíu chặt lại, ngũ quan đoan chính của Hình Huân lúc này biểu hiện hắn đang rất băn khoăn.


Ta cùng hắn đều đang đánh cược. Ta đánh cược hắn có thể hay không nhường đường, hắn thì cược ta có hay không lại nổi lên lang tính. Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Hình Huân cũng dời mắt đi nơi khác…

” Vương gia… Đừng khiến ta thất vọng.” Nhàn nhạt bỏ lại câu căn dặn, Hình Huân nắm chặt bảo kiếm trong tay, thực giống như đang cố gắng bóp chặt lương tâm mình. Thấy vậy, bên môi liền nở nụ cười khó có thể khống chế, trịnh trọng gật đầu, ta đem Mạc Ly lúc này đã tuyệt vọng mà không còn phản kháng thả trên chiếc giường mềm mại, xoay người lại, đưa lên hai tay, cố tình thần thần bí bí mà khép cửa lại, ” Tốt, nhớ kỹ, chốc nữa vô luận trong phòng phát sinh động tĩnh gì, ngươi cũng không được xông vào! Hình Huân, ta tin ngươi, chưa bao giờ có cái gọi là thất vọng…” Không cần tự xưng bản vương, khoảnh khắc kia, lòng ta tràn ngập ấm áp, một cảm giác tự phụ không thực bất chợt nảy sinh, khiến ta nguyện ý tin tưởng, sự đồng ý của Hình Huân kia, không phải dành cho “Phạm Cửu Tiêu”, mà là cho chính “ta”.