Quan Khí​

Chương 98: Chuyện khó

- Được rồi, mẹ chỉ nói mà thôi. Tiểu Vương cũng không bạc đãi con đâu.

Lữ Khánh Phân cười nói. Lữ Khánh Phân không hổ làm nhiều năm trong lĩnh vực kế hoạch hóa gia đình, rất nhanh thấy Vương Trạch Vinh đang do dự. Trong lòng Lữ Khánh Phân mặc dù lo lắng cho con gái nhưng biết không thể làm Vương Trạch Vinh không hài lòng. Bà ta thầm nghĩ con gái đã lên giường rồi, muốn chùi miệng rồi đi ư, không có cửa đâu.

Theo Lữ Khánh Phân nghĩ, con gái gả cho Vương Trạch Vinh là chuyện đương nhiên. Đương nhiên Lữ Khánh Phân đã sớm nhìn ra Vương Trạch Vinh có tình cảm rất sâu với con gái mình. Hôm nay Lữ Khánh Phân chỉ nhắc một chút mà thôi. Còn về phần bao giờ kết hôn thì bà ta không vội.

Thực ra Vương Trạch Vinh cũng có chút khó xử. Kết hôn với Lữ Hàm Yên, hắn rất vui. Không nói chuyện tình cảm của hai người mấy năm qua, chỉ riêng việc Lữ Hàm Yên biết quan tâm, chăm sóc đã khiến hắn rất yêu nàng. Nhưng trong lòng Vương Trạch Vinh thường xuyên hiện ra Tiểu Giang thì sao? Đây cũng là một vấn đề khó.

Không ai hiểu rõ hơn Vương Trạch Vinh về tầm quan trọng của Tiểu Giang đối với mình. Dù là tìm tin tức hay năng lực làm việc, đặc biệt là trong Đảng ủy Tiểu Giang luôn ủng hộ Vương Trạch Vinh. Những điều này khiến Tiểu Giang thành một người vô cùng quan trọng với Vương Trạch Vinh.

Quan trọng nhất chính là hắn biết rõ tình cảm của Tiểu Giang với mình.

Lúc rảnh rỗi Vương Trạch Vinh đã phân tích không biết chừng mình lấy Lữ Hàm Yên sẽ khiến Tiểu Giang thành đối thủ của mình. Điều này Vương Trạch Vinh không quá sợ, hắn sẽ lên chức rất nhanh, nên Tiểu Giang dù là đối thủ hay không cũng không sợ.

Quan trọng là trong tim Vương Trạch Vinh cũng có Tiểu Giang. Bỏ Tiểu Giang ư, Vương Trạch Vinh rất do dự.

Có khi Vương Trạch Vinh thầm mắng mình đã có Lữ Hàm Yên xinh đẹp dịu dàng còn nghĩ đến Tiểu Giang làm gì.

Lữ Khánh Phân nói như vậy khiến Vương Trạch Vinh một lần nữa cẩn thận tự hỏi vấn đề hôn nhân của mình. Đến địa vị này hắn phải mau chóng kết hôn mới được. Trong chốn quan trường người chưa kết hôn tức là chưa có sự ổn định về chính trị.

Trên giường, Vương Trạch Vinh ra sức tiến vào trong cơ thể Lữ Hàm Yên.

Hai người nhanh chóng quấn lấy nhau.

Lữ Hàm Yên không chỉ có cơ thể đẹp, đôi chân thon dài trắng nõn quấn lấy eo Vương Trạch Vinh, tiếng rên vang vọng trong phòng đầy dâm đãng.

Lữ Hàm Yên bình thường trông rất thuần khiết nhưng khi lên giường lại biến thành người khác. Sau khi được nếm thử qua chuyện nam nữ, nàng làm chuyện này với Vương Trạch Vinh rất thoáng. Chỉ cần Vương Trạch Vinh có ám chỉ, nàng sẽ dùng hết khả năng phối hợp.

Vương Trạch Vinh không nghĩ ra nên muốn mau chóng phát ra. Nhưng hắn càng nghĩ ra sớm thì càng thêm lợi hại. Lữ Hàm Yên bên dưới điên cuồng mà nhận những cú đánh sâu vào của Vương Trạch Vinh.

Hai người nhanh chóng trở nên điên cuồng.

...

Chui vào trong lòng Vương Trạch Vinh sau cơn mưa bão, Lữ Hàm Yên vuốt ve ngực hắn rồi nhẹ nhàng nói:

- Có phải anh đang do dự nên đối mặt với Giang Anh Hà như thế nào?

Nghe thấy Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh giật mình nhìn nàng. Từ trước đến nay hắn vẫn nghĩ Lữ Hàm Yên là người không bao giờ suy nghĩ quá nhiều, nhưng câu nói vừa rồi làm hắn hiểu được Lữ Hàm Yên rất thông minh. Lữ Hàm Yên rất thông minh. Trong xã đang đồn đại chuyện của mình và Tiểu Giang, nàng không thể không biết. Chỉ là Lữ Hàm Yên không để trong lòng mà thôi.

- Chuyện của anh và Giang Anh Hà, em hiểu. Bây giờ Giang Anh Hà rất quan trọng với sự nghiệp của anh. Nếu anh không thể rời bỏ thì em không ngại duy trì như lúc này.

Cầm tay Vương Trạch Vinh để lên ngực mình, Lữ Hàm Yên thoải mái rên lên một tiếng.

Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, tay đặt lên da thịt nóng bỏng của nàng, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình lại muốn nữa rồi.

Lữ Hàm Yên rất thông minh, nàng biết Vương Trạch Vinh đang vướng ở đâu.

Vương Trạch Vinh xoay người đè lên Lữ Hàm Yên, một lần nữa tiến vào hang động ẩm ướt đó.

Theo chỉ thị tinh thần của Huyện ủy, huyện Khai Hà sẽ triển khai một tháng học tập theo tấm gương của Phó Kiến Quân.

Đài truyền hình thành phố, huyện đều chiếu chuyên đề về Phó Kiến Quân. Bây giờ chuyện của Phó Kiến Quân không chỉ có ở huyện Khai Hà mà cả thành phố đều biết. Thành phố Hoa Khê đã thống nhất tiến hành tổ chức đợt học tập này.

Xã Hoàn Thành là nơi sống của Phó Kiến Quân nên đã thành tâm điểm của cả huyện.

Vương Trạch Vinh cũng trở nên bận rộn. Các xã đều liên lạc với Vương Trạch Vinh. Bọn họ đều hy vọng có thể đến thôn Sa Thổ cảm nhận hoàn cảnh sống và làm việc của Phó Kiến Quân.

Công tác xây dựng Đảng và xây dựng nông thôn mới của xã Hoàn Thành được lãnh đạo tỉnh ủy khen ngợi, đặc biệt lãnh đạo tỉnh ủy sẽ đích thân đến xã Hoàn Thành kiểm tra công tác, kết hợp với chuyện của Phó Kiến Quân, Vương Trạch Vinh một lần nữa thành nhân vật được mọi người chú ý.

.....

Tiểu Giang ăn mặc rất đẹp đi vào phòng làm việc của Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Vương ca, bí thư huyện đoàn Diệp Ny Na tổ chức đoàn thanh niên toàn huyện với hơn 30 người đến học tập. Diệp Ny Na hy vọng đến lúc đó anh có thể đứng lên phát biểu.

Việc này Vương Trạch Vinh đã biết. Hôm trước Diệp Ny Na còn tự mình gọi điện cho Vương Trạch Vinh, còn yêu cầu hắn phải tự mình tiếp đón.

- Vương ca, bí thư Diệp vẫn độc thân thì phải.

Lời này của Tiểu Giang rõ ràng là đang ghen.

Vương Trạch Vinh nhìn Tiểu Giang rồi nói:

- Nói linh tinh gì thế?

Vương Trạch Vinh cũng có chút buồn bực. Mình không phải lãnh đạo gì cả, Diệp Ny Na này sao cứ muốn đi cùng mình nhỉ. Cái này không phải làm khó Vương Trạch Vinh sao. Giọng nói của Diệp Ny Na rất ngọt và quyến rũ, nàng chỉ nói mấy câu là Vương Trạch Vinh phải đầu hàng.

- Hừ, dù sao không cần biết anh muốn quyến rũ bao nhiêu cô gái. Em phải có vị trí quan trọng trong lòng anh.

Tiểu Giang bây giờ trước mặt Vương Trạch Vinh đã không cần giấu diếm. Chỉ cần không có người ngoài là nàng đều sẽ nói rõ quan điểm của mình. Bây giờ càng không việc gì phải giấu suy nghĩ của mình cả.

- Em cũng biết rồi mà. Anh sẽ kết hôn với Hàm Yên, giữa hai chúng ta là không có khả năng.

Vương Trạch Vinh nói suy nghĩ của mình ra với Tiểu Giang. Đối với việc này hắn đã cẩn thận suy nghĩ phải sớm giải quyết mới được. Tuyệt đối không thể để Tiểu Giang có ý nghĩ khác. Như vậy cô ta mới không tiếp tục dụ dỗ mình nữa.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Tiểu Giang liền buồn bã nói:

- Việc này em đã nghĩ đến. Anh chưa kết hôn một ngày thì em sẽ không chịu bỏ cuộc. Hơn nữa em làm tình nhân của anh cũng được mà.

Tiểu Giang nói lời này liền ra vẻ đáng thương mà nhìn Vương Trạch Vinh. Nàng thực ra đã sớm nghĩ đến việc Vương Trạch Vinh sẽ kết hôn với Lữ Hàm Yên, nhưng nàng vẫn không muốn đối mặt với chuyện này. Từ lần trước khi Vương Trạch Vinh nói rõ việc này, nàng vừa đau lòng vừa suy nghĩ thật lâu. Hôm nay không ngờ Tiểu Giang lại đột nhiên nói ra mình sẽ làm tình nhân của Vương Trạch Vinh. Nói xong Tiểu Giang lại giật mình, chẳng lẽ mình thực sự có thể làm như vậy sao?

Tiểu Giang nói như vậy làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra một chút, ngây ngốc nhìn Tiểu Giang.

Tiểu Giang vừa xấu hổ nhưng không quên ưỡn ngực lên, nũng nịu nói:

- Có phải anh muốn xử phạt em?

Vẻ mặt và lời nói của nàng đầy quyến rũ.

- Khụ, em báo cho Diệp Ny Na nói đến lúc ấy anh nhất định tới.

Vương Trạch Vinh vội vàng đổi đề tài.

- Hừ, lại nghĩ đến cô ta ư?

Tiểu Giang có chút bất mãn mà nói. Chẳng qua nàng vẫn vâng rồi đi ra ngoài, hai bên cần có thời gian tỉnh táo để suy nghĩ mà.

Vương Trạch Vinh lắc đầu rồi rút thuốc ra châm hít sâu một hơi. Hắn vốn tưởng rằng sau khi làm rõ chuyện này thì Tiểu Giang sẽ có quyết định, không ngờ nàng lại có thái độ như vậy.

Chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp.

Ngồi ngây ra đó một lát nhưng trong đầu Vương Trạch Vinh càng thêm loạn, không bình tĩnh được.

Mở máy tính vào trang web cổ phiếu, Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua.

Lần trước khi đến thành phố Hà, Vương Trạch Vinh lãi 7 triệu, ngoại trừ đưa bố mẹ 1 triệu ra thì Vương Trạch Vinh cảm thấy số tiền còn lại để trong ngân hàng không hay lắm. Vì thế hắn liền nghĩ lúc trước đã mở một tài khoản tại công ty chứng khoán, vì thế hắn chuyển hết tiền vào đây.

Nói thật ra Vương Trạch Vinh cũng không tin nhiều lắm về cổ phiếu này. Mà trong suy nghĩ của hắn cũng không phải cố ý muốn chơi cổ phiếu. Vì thế hắn dồn hết hơn 5 triệu đi mua cổ phiếu với giá có 2 tệ.

Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ đó là cổ phiếu của công ty này chỉ cần làm ăn bình thường cũng sẽ không lỗ. Dù cho bây giờ không lên giá thì để đó một năm, thậm chí lâu hơn giá cổ phiếu cũng tăng lên. Dù sao mình tạm thời cũng không dùng đến tiền, mua cổ phiếu cũng coi như gửi ngân hàng mà.

Vương Trạch Vinh thấy giá thị trường chứng khoán không những không tăng mà còn giảm vài điểm

Hắn mỉm cười rồi không để ý đến cổ phiếu của mình nữa. Hắn mở trang web xây dựng Đảng của tỉnh ủy ra nhìn.

- Bí thư Vương, không biết có tiện không, tôi muốn đến gặp báo cáo công việc với ngài.

Hoàng Vĩ gọi điện tới hỏi.

Nghe thấy Hoàng Vĩ gọi điện tới muốn báo cáo công việc, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bây giờ mình cũng không có chuyện gì mà tên này dù sao cũng coi như người của mình. Vì thế hắn nói:

- Cậu đến đây.

Đối với thằng ranh Hoàng Vĩ này, Vương Trạch Vinh đã sớm xác định không thể trọng dụng mà chỉ lợi dụng mà thôi.

Không lâu sau Hoàng Vĩ đã tới.

Tâm trạng Hoàng Vĩ bây giờ rất phức tạp. Hắn đã không thể nào hình dung được Vương Trạch Vinh nữa. Vốn mọi người cùng trong một văn phòng. Đặc biệt thời gian đó mình còn được chánh văn phòng coi trọng, mà Vương Trạch Vinh này giữ được vị trí hay không cũng là cả một vấn đề. Nhưng thật không ngờ tên Vương Trạch Vinh này đã trở thành bí thư đảng ủy xã. Hơn nữa theo tình hình thì Vương Trạch Vinh còn có khả năng lên chức nữa. Mà mình lúc đầu nếu không dựa vào Vương Trạch Vinh thì chết lúc nào cũng không hay.

Bây giờ mình coi như người của Vương Trạch Vinh nhưng Hoàng Vĩ biết chuyện của mình. So sánh với Giang Anh Hà thậm chí là Tiền Vi Dân, hắn cũng không bằng. Hoàng Vĩ có thể nhìn ra được hai người đó mới là tay chân thân tín của Vương Trạch Vinh. Mà hắn chỉ là người mà Vương Trạch Vinh cần dùng mà thôi.

Thấy Vương Trạch Vinh có thể tiến thêm bước nữa, Hoàng Vĩ không thể ngồi chờ chết, hắn nhất định phải giữ chặt lấy cọng cỏ cứu mạng là Vương Trạch Vinh này. Chỉ có thể đi sát theo Vương Trạch Vinh thì hắn mới có đường ra của mình.

- Ngồi đi.

Thấy Hoàng Vĩ tươi cười lấy lòng đi tới, Vương Trạch Vinh chỉ vào sô pha mà nói.

Hoàng Vĩ cẩn thận ngồi nửa mông xuống ghế rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi muốn báo cáo một chút công việc với ngài.

- Nói đi.

Vương Trạch Vinh ném cho Hoàng Vĩ một điếu thuốc rồi nói.

Hoàng Vĩ đã có chuẩn bị từ trước nên hắn lập tức nói ra các công việc do mình chủ trì, hơn nữa nói rất rõ ràng và rành mạch.

Vương Trạch Vinh phun ra một hơi thuốc. Thông qua làn khói, hắn quan sát quan khí của Hoàng Vĩ.

Quan khí của Hoàng Vĩ bây giờ đã thay đổi một chút so với trước. Quan khí bây giờ của hắn đã sửa rất nhiều, gần như toàn bộ lệch về phía Vương Trạch Vinh.

Chẳng lẽ nói hướng của quan khí cũng không ngừng thay đổi sao? Vấn đề này lần đầu tiên Vương Trạch Vinh thấy. Trước kia hắn thấy đều là quan khí nghiêng hẳn một bên và không thay đổi. Bây giờ thấy quan khí của Hoàng Vĩ xuất hiện tình huống như vậy, Vương Trạch Vinh liền có hiểu biết mới về quan khí.

Cẩn thận suy nghĩ, Vương Trạch Vinh liền nụ cười. Đây cũng là chuyện hiển nhiên, ai có thể đảm bảo thái độ của một người không bao giờ thay đổi.

Hoàng Vĩ đang báo cáo công việc rốt cuộc thấy nụ cười trên mặt Vương Trạch Vinh, trong lòng hắn liền trở nên kích động. Xem ra Vương Trạch Vinh đã ghi nhận công việc của mình. Chỉ cần Vương Trạch Vinh ghi nhận công việc của mình thì nói rằng mình đạt được thành tích. Nghĩ như vậy nên vẻ mặt Hoàng Vĩ càng trở nên cung kính.

Nghe Hoàng Vĩ báo cáo xong, Vương Trạch Vinh một lần nữa liệt Hoàng Vĩ vào người có thể sử dụng. Hắn cho rằng nếu muốn người trong chốn quan trường hoàn toàn trung thành với mình là không thể. Nếu thằng ranh này bây giờ ngã về mình thì nên dùng tốt. Dù nói như thế nào cũng có thể thấy Hoàng Vĩ đạt được một ít thành tích trong công việc.

- Công việc của Tiểu Hoàng đã đạt được thành tích. Sau này tôi sẽ trao trọng trách lớn hơn cho cậu.

Vừa nghe vậy, Hoàng Vĩ liền hút sâu một hơi thuốc, ánh mắt càng thêm kích động.