Quan Khí​

Chương 8: Xảy ra chuyện lớn

Khi về văn phòng, Vương Trạch Vinh kẻ lại chi tiết tình hình đi điều tra các công ty với Tiễn Đại Phú. Nội dung này không việc gì phải giấu cả. Vương Trạch Vinh rất chú ý đến việc báo cáo. Nếu lãnh đạo bố trí nhiệm vụ, về mà không báo cáo là do mình sai.

- Tiểu Vương, báo cáo việc điều tra này cho phó chủ tịch Hòa giao cho cậu. Bí thư Chương từng dặn dò, lần này trên huyện hy vọng có thể biết tình hình tất cả các công ty, chủ yếu là tình hình triển khai công tác. Cậu phải đi theo hướng này mà viết.

Tiễn Đại Phú nhìn lướt qua tài liệu Vương Trạch Vinh trình mà nói.

Thì ra Hòa Quốc Hùng cũng là do bí thư Chương bố trí nhiệm vụ, trách không được chạy đến văn phòng này lấy người. Vương Trạch Vinh nói:

- Chánh văn phòng yên tâm, tôi làm tốt sẽ giao cho ngài kiểm tra trước, đạt yêu cầu mới đưa cho phó chủ tịch Hòa.

- Tiểu Vương, việc này cậu nhất định phải coi trọng.

Tiễn Đại Phú một lần nữa nhấn mạnh. Đối với thái độ của Vương Trạch Vinh, Tiễn Đại Phú cũng không chọn ra tật xấu gì. Tiễn Đại Phú mở to mắt nhìn Vương Trạch Vinh về vị trí, hắn đang suy nghĩ trong lòng. Xã Hoàn Thành bởi vì quản nhiều thứ nên văn phòng lúc trước khá thiếu người. Nhưng sau này văn phòng tách ra quản mấy khối, nhưng mà có lỗ hổng liền lục tục có người theo quan hệ điều đến. Cơ quan nhỏ thành cơ quan lớn. Trên huyện mặc dù không phê bình xã Hoàn Thành, nhưng đã có ý kiến. Điều này Chương Dương đã chuẩn bị điều chỉnh nhân viên văn phòng. Trong văn phòng nhất định phải giảm một người, nhưng giảm ai thì Tiễn Đại Phú lại hơi khó. Dù như thế nào cũng cần một người làm được việc chứ. Vương Trạch Vinh này có năng lực mạnh, nhưng lại không có quan hệ gì hết. Không điều chỉnh hắn thì điều chỉnh ai?

Rót cốc nước, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ nên động bút như thế nào. Điện thoại di động trong túi áo đột nhiên reo lên, Vương Trạch Vinh rút ra thì thấy là Tiểu Giang nhắn tin tới:

- Hết giờ gặp ở Tứ Xuyên.

- Tứ Xuyên.

Đó là tên một khách sạn, là do người ở Tứ Xuyên mở tại xã.

Ngẩng đầu nhìn Tiểu Giang, Tiểu Giang đang ngẩng đầu nhìn về phía Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu.

Vùi đầu nhìn tài liệu trên bàn, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ rất nhanh. Tiểu Giang có lẽ có tiến triển gì đó nên tìm mình bàn bạc. Cô gái này rất khôn khéo.

Nhìn văn phòng, tất cả mọi người đang lẳng lặng ngồi trên vị trí của mình.

Nghĩ đến việc mình cần dựa vào Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh liền thử dò xét quan khí của mình.

Tình huống làm hắn vui mừng. Quan khí của hắn vốn nửa sống nửa chết, bây giờ đã thành hình. Quan khí trước kia chỉ là một tia nhàn nhạt như có như không, bây giờ đã khác hẳn. Quan khí đã kết hợp lại.

Quan khí thành hình rồi.

Sao lại có biến hoá như vậy? Vương Trạch Vinh nhớ lại tình huống ngày hôm qua. Tình hình trước mắt là có hai bộ phận tạo thành. Một là hợp tác với Tiểu Giang, hai là dựa vào Hòa Quốc Hùng. Nếu chỉ có hai việc này thì không biến hoá lớn như vậy; nhất định là xuất hiện chuyện đặc biệt gì mới thành như vậy. Lại nhìn Tiểu Giang thì thấy cô ta rất kỳ quái. Quan khí vốn là thành hình, bây giờ lại tán loạn.

Điều này làm Vương Trạch Vinh khó hiểu. Theo lý khi cô ta hợp tác với mình thì quan khí của Tiểu Giang phải đặc hơn chứ?

Để bút lên bàn, Vương Trạch Vinh nhắm mắt lại mà suy nghĩ.

- bí thư Chương tới.

Điều này làm Vương Trạch Vinh ngẩn ra, tỉnh lại. Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên thì thấy bí thư đảng ủy Chương Dương đang đi vào văn phòng.

Chương Dương hơi béo, bụng đầy mỡ.

Văn phòng của Chương Dương mặc dù ở ngay bên cạnh, nhưng hắn có việc đều gọi điện Tiễn Đại Phú sang.

Người trong văn phòng như hô khẩu lệnh mà cùng đứng lên, mỗi người đều cúi lưng giống như chỉ có thể như vậy mới tỏ rõ sự tôn kính.

Vương Trạch Vinh cũng đứng lên.

- Ha ha, mọi người không cần khách khí, cứ làm việc đi.

Trên mặt Chương Dương đầy nụ cười.

Chương Dương ở xã này như vua vậy, nói chuyện trên cơ bản không ai phản đối vậy. Điều này khiến mọi người sợ hãi hắn từ trong lòng.

- bí thư Chương, sao ngài lại từ mình tới. Gọi điện là tôi tới ngay.

Tiễn Đại Phú khom lưng nói. Trên mặt hắn hiện ra vẻ lấy lòng. Tiễn Đại Phú đối đãi với lãnh đạo và cấp dưới là khác nhau.

- Lão Tiền, theo tôi đến phòng làm việc một chút.

Chương Dương nói với Tiễn Đại Phú xong liền quay lưng đi về phòng làm việc của mình.

Có lẽ Chương Dương muốn nói gì đó nhưng thấy trong phòng có nhiều người, cuối cùng quyết định đưa về phòng làm việc của mình.

Vương Trạch Vinh thấy bí thư Chương đi tới trước mặt Tiểu Giang chỉ khẽ gật đầu, không tỏ vẻ gì nhiều. Xem ra rất gấp gáp.

Nhìn Tiễn Đại Phú theo sát Chương Dương, Vương Trạch Vinh lẩm bẩm nói:

- Thật sự xảy ra chuyện rồi.

Vừa nãy Vương Trạch Vinh chú ý đến quan khí trên đầu Chương Dương. Quan khí của Chương Dương làm Vương Trạch Vinh sợ hãi. Quan khí vốn dày, trong màu trắng thậm chí có màu đỏ nhưng bây giờ quan khí của Chương Dương đang tản mát.

Chỉ trong nháy mắt đó mà quan khí của Chương Dương lúc tụ lúc tản mát. Biến hoá nhiều như vậy làm Vương Trạch Vinh không rõ.

Thấy quan khí của Chương Dương thay đổi như vậy. Cho dù là Vương Trạch Vinh có chuẩn bị tâm lý cũng sợ hãi. Tình huống này hắn chưa từng thấy qua. Nếu như tiếp tục như vậy thì Chương Dương rất nguy hiểm. Mất quan khí tức là mất vị trí, đây là chuyện tất nhiêu. Nếu như quan khí của Chương Dương không có, vậy hắn ta xong đời rồi.

Chương Dương tại sao có tình huống này? Điều này nói hắn đang vô cùng nguy hiểm, không chú ý một chút là mất chức.

Vương Trạch Vinh cũng đồng thời thấy quan khí của Tiễn Đại Phú. Quan khí của Tiễn Đại Phú còn càng khó coi hơn Chương Dương. Hai hôm không quan sát mà quan khí của Tiễn Đại Phú càng thêm nhạt, thậm chí còn nhạt hơn cả Vương Trạch Vinh.

Trong lúc nhất thời Vương Trạch Vinh biết thứ này nên khá giật mình. Vương Trạch Vinh uống một ngụm rồi bắt đầu phân tích.

Bí thư đảng ủy xã và chủ tịch xã có thay đổi, điều này nói quan chức của biến hoá thay đổi. Nếu như chuyện nghiêm trọng đến độ Chương Dương mất chức, vậy chủ tịch xã cũng mất chức. Lại nghĩ đến tình hình của Hòa Quốc Hùng, Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ ra chẳng lẽ chủ tịch xã, bí thư đều xảy ra vấn đề. Mà Hòa Quốc Hùng là phó chủ tịch lại lên chức? Điều này là việc lớn đối với mình.

Đang suy nghĩ thì phó bí thư Đổng Gia Quốc đột nhiên thò đầu vào nói:

- Tiễn Đại Phú đâu?

- Chánh văn phòng Tiễn đi cùng với bí thư Chương.

Hoàng Vĩ đứng lên nói. Đừng nhìn Đổng Gia Quốc chỉ là phó bí thư nhưng quyền lực của hắn cũng rất lớn.

Đổng Gia Quốc hừ một tiếng rồi đi đến phòng làm việc của bí thư Chương. Vương Trạch Vinh thấy Đổng Gia Quốc gần như là chạy.

- Sao thế nhỉ?

Trương Chính Cường hỏi.

Mọi người đều cảm thấy chuyện này kỳ quái. Bí thư, phó bí thư đều tìm Tiễn Đại Phú, chẳng lẽ xảy ra chuyện.

- Đúng là xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh than thở.

Tình huống của Đổng Gia Quốc cũng như Chương Dương, quan khí lúc tụ lúc tán.

Xã Hoàn Thành rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vương Trạch Vinh càng nghĩ càng cảm thấy có chuyện lớn. Mấy lãnh đạo đều xảy ra chuyện, việc gì mà lớn đến như vậy?

- Còn có thể là chuyện gì chứ. Hai vị bí thư cùng tìm chánh văn phòng điều này nói rõ là coi trọng chánh văn phòng, không biết chừng chánh văn phòng lên chức.

Hoàng Vĩ vừa nghe Trương Chính Cường nói liền lớn tiếng kêu.

Việc này liên quan đến Tiễn Đại Phú, hắn là lãnh đạo trực tiếp của mọi người nên không ai tiện nói gì. Nếu nói sai truyền vào tai Tiễn Đại Phú thì đi.

- Lên chức gì chứ, tôi thấy bắt đầu nghiên cứu việc giảm người. Chủ tịch Lưu nói sẽ tiến hành trong mấy ngày này.

Triệu Lệ bĩu môi nói.

Nghe xong câu này, Vương Trạch Vinh phát hiện có mấy người nhìn về phía mình.

“mẹ nó chứ, cứ như là ông bị điều chỉnh vậy” Vương Trạch Vinh rất khó chịu, thầm nói đến lúc đó bọn mày sẽ biết trời thay đổi.

Nhìn mọi người xung quanh, Vương Trạch Vinh phát hiện Chu Hồng Thiên đang nhíu mày.

Lại nhìn Tiểu Giang một chút, người đẹp này đang không ngừng viết gì đó trên sổ. Mặc dù không biết cô ta viết gì, nhưng Vương Trạch Vinh đoán có lẽ cũng không viết ra cái gì. Bằng hiểu biết của mình với cô ta, nhất định cô ta đang suy nghĩ loạn.

Châm điếu thuốc hít sâu một hơi, Vương Trạch Vinh phân tích rất nhanh khả năng. Quan khí của mình đã thấy rõ nhưng cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì thì không biết. Chẳng may thứ mình thấy là giả, có lẽ bị gạch đập vào đầu nên hoa mắt. Thứ cần đến sẽ đến, phải xem một chút là sẽ biết thật hay giả mà.

- Không đúng, bí thư và phó bí thư ở tình huống bình thường sẽ không đến văn phòng chúng ta, nhất định có chuyện lớn.

Trương Chính Cường nâng cốc lên lẩm bẩm nói. Xem ra hắn cũng nghĩ đến khả năng đó.

- Chẳng lẽ bắt đầu giảm người? Không phải chứ, không nghe thấy tin tức gì mà.

Trương Chính Cường lại lẩm bẩm nói.

Nghe thấy như vậy cả văn phòng liền yên lặng.