Quan Khí​

Chương 1540: Vương Đại Hải đến Trung Nam Hải

Chu Thế Khánh nói:

- Lời đồng chí Vương Trạch Vinh nói thì tôi đã suy nghĩ, chuyện còn chưa nguy hiểm đến mức đó.

Vương Trạch Vinh nhìn thẳng vào Chu Thế Khánh:

- Tôi không cho là như vậy, Trung Quốc có hơn năm ngàn năm lịch sử, từ bắt đầu, phát triển, chia rẽ, thống nhất …. Bao nhiêu vấn đề đã diễn ra, ông cha đã tốn bao xương máu để bảo vệ non sông cho chúng ta, cho nên làm thế nào củng cố đất nước, phát triển và đuổi kịp các cường quốc là điều chúng ta cần làm. Vì bảo vệ quốc gia, lúc cần thể hiện lực lượng thì cũng phải thể hiện. Tôi đã xem tài liệu về quân lực và thấy rất vui mừng. Nước Mỹ không phải nói hải quân của bọn họ không đối thủ sao? Chỉ cần chúng dám tới thì cũng chỉ có vài tàu sân bay mà thôi, có vũ khí nhạt nhân thì sao? Trung Quốc không có ư?

Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:

- Anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, anh nếu ép tôi, tôi sẽ không ngồi yên. Mấy nước mà thôi, đánh thì đánh, ở vấn đề lãnh thổ tuyệt đối không được nhường.

Nghe Vương Trạch Vinh nói thế, Phó chủ tịch Quân ủy Trung ương Bành Bộ Thuân mắt càng sáng thêm

Hội nghị kết thúc chỉ đưa ra vài thông báo mang tính cảnh cáo. Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được phần tử hiếu chiến trong Bộ Chính trị là không nhiều. Sau khi tan họp, Phó chủ tịch Bành Bộ Thuân chủ động đi tới và bắt tay Vương Trạch Vinh, sau đó rời đi.

Thấy Bành Bộ Thuân làm thế, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Điều này nói rõ Bành Bộ Thuân hài lòng với lời nói của mình.

Quân đội là nơi rất có lực lượng, Vương Trạch Vinh có Uông Kiều giúp nên đã bắt đầu tiếp xúc với bọn họ. Bây giờ nếu tạo được quan hệ tốt với Bành Bộ Thuân thì càng có lợi cho hắn.

- Trạch Vinh, đi uống chén chứ?

Lý Kiền Ý nói.

Nghe Lý Kiền Ý nói thế, Vương Trạch Vinh liền nhìn ra quan khí của mấy Ủy viên hơi đổi.

Đến tầm này mọi người không thể từ biểu hiện bề ngoài mà biết được suy nghĩ trong lòng. Vương Trạch Vinh có ưu thế hơn hẳn là nhìn thấy quan khí. Thấy quan khí của mấy Ủy viên thay đổi, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười với cách làm của Lý Kiền Ý.

- Hôm nay bố tôi đến Bắc Kinh nên về nhà đón ông.

Bố mẹ hắn hôm nay sẽ tới Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh cũng đang nóng ruột đi đón.

- Ồ, lão gia tử đến Bắc Kinh? đây là việc lớn, tôi nhất định phải tới gặp.

Lý Kiền Ý vội vàng nói.

Lý Kiền Ý nói xong, mấy Ủy viên khác cũng nói muốn tới gặp Vương lão gia tử.

Mọi người nhiệt tình như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ có thể nhận tâm ý của họ.

- Vậy tôi cảm ơn mọi người.

- Trạch Vinh, không ngờ cậu lại là phần tử hiếu chiến.

Chu Thế Khánh cười ha hả đi tới nói.

Chu Thế Khánh có lẽ đây là muốn kiểm tra Vương Trạch Vinh nên mới tỏ vẻ thân thiết như vậy.

Vương Trạch Vinh cũng cười nói:

- Trong suy nghĩ của mọi người thì tôi đây là lên tiếng kích động mà thôi. Nhưng con người của tôi thấy rất đơn giản. Tôi thấy có các nước đến ép mình, chúng ta sao phải sợ chứ? Có nước lớn ủng hộ là giỏi lắm sao? Nếu nghĩ Trung Quốc dễ ăn hiếp như vậy thì quá sai lầm.

Vương Triêu Chính cũng nói xen vào:

- Trạch Vinh nói đúng. Cẩn thận suy nghĩ thì thấy ý kiến của Trạch Vinh rất chính xác, có một số nước lớn nghĩ mình đứng đầu thế giới, muốn xưng bá khắp nơi. Tôi thấy Trung Quốc dù thực lực yếu chút nhưng cũng có vũ khí nhạt nhân, ai dám đến gây hấn thì phải cho bọn chúng không thể trở về.

Vương Trạch Vinh nói: Đúng thế, nước Mỹ bây giờ đang dùng cách kích động các nước xung quanh Trung Quốc chúng ta. Đừng nhìn mấy nước nhỏ này không có tác dụng gì mấy, nhưng nếu như bọn họ thành căn cứ quân sự của Mỹ thì vấn đề sẽ rất lớn.

Trong phòng hội nghị còn có không ít Ủy viên, nghe xong Vương Trạch Vinh nói làm không ít người phải suy nghĩ. Lời Vương Trạch Vinh nói không phải văn phòng nghiên cứu chính sách không nghĩ ra, nhưng bởi vì nghĩ đến hòa bình nên mọi người vẫn không coi đây là việc lớn. Bây giờ Vương Trạch Vinh nói ra lời này, với lực lượng sau lưng Vương Trạch Vinh chẳng lẽ hắn không có ý này? Mọi người không thể không suy nghĩ.

Nhâm Hạo Khải gật đầu nói:

- Đúng thế, đôi khi làm như vậy cũng không phải chuyện gì xấu. Mỹ không ngừng gây chiến với các nước, thực ra cũng là cách để luyện binh. Người khác mỗi ngày luyện tập, quân đội chúng ta lại ngồi im là sao?

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, Vương Trạch Vinh rất đồng ý với lời nói của Nhâm Hạo Khải. Nhâm Hạo Khải đã nhìn ra được chính xác vấn đề của quân đội. Bây giờ Trung Quốc tốn không ít tiền để nuôi quân, cũng khó tránh khỏi một số người không hy vọng đánh nhau vì bọn họ không tin vào quân đội Trung Quốc.

Vương Trạch Vinh cũng có chút lo lắng với quân đội. Bởi vì như vậy hắn mới hy vọng có xung đột với vài nơi để kiểm tra tình hình quân đội trong nước, tăng cường thêm binh lực.

Nghĩ đến tình hình quân đội, Vương Trạch Vinh cảm thấy có không ít quân nhân tìm mọi người đi lên, không mấy người chính thức chú trọng tập luyện.

….

Ra khỏi phòng hội nghị, Vương Trạch Vinh thấy vẫn còn sớm liền bảo Lý Minh Quốc chạy một xe Hồng kỳ đưa mình tới sân bay.

Người như Vương Trạch Vinh đến sân bay nhất định sẽ khiến lãnh đạo sân bay chú ý. Vì thế hắn mới phải đi xe khác.

Đây là lần đầu Vương Đại Hải vào nhà của Vương Trạch Vinh ở Trung Nam Hải.

Nhìn hai người ra khỏi sân bay, Vương Trạch Vinh thấy ngay Lữ Khai Trung đang xách túi to túi nhỏ đi theo sau.

Lữ Khai Trung đây là tự động đưa bố mẹ hắn lên Bắc Kinh.

Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu. Hắn biết Lữ Khai Trung làm như vậy chính là để thể hiện sự trung thành với mình. Nhìn Lữ Khai Trung xách vất vả là biết đồ không hề nhẹ.

- Trạch Vinh, Bí thư Lữu rất nhiệt tình, trên đường đã giúp bố mẹ rất nhiều.

Tiền Thanh Phân thấy Vương Trạch Vinh liền khen Lữ Khai Trung.

Thấy bảo vệ tự động đi lên cầm hành lý, Vương Trạch Vinh bắt tay Lữ Khai Trung:

- Khai Trung, vất vả rồi.

Lữ Khai Trung vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi vừa vặn gặp Vương lão lên Bắc Kinh vì thế tôi là con cháu đi theo cầm đồ hộ hai bác cũng là bình thường mà.

Khẽ vỗ vai Lữ Khai Trung, Vương Trạch Vinh cười nói:

- Đến nhà ngồi một chút chứ?

Lữ Khai Trung nghe vậy thì rất hưng phấn. Y biết Vương Trạch Vinh đã vào Trung Nam Hải ở, nếu mình có thể vào đó ngồi sẽ có tác dụng lớn đối với sự phát triển của mình.

Y vừa định nói lời từ chối nhưng sức hấp dẫn kia là quá lớn.

Vương Đại Hải cũng nói:

- Tiểu Lữ, cậu đã bận cả ngày rồi, đến nhà ngồi uống nước một chút.

- Chỉ sợ làm phiền Bí thư Vương.

Lữ Khai Trung nhìn Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh sao không hiểu ý đồ của Lữ Khai Trung. Chẳng qua biểu hiện của Lữ Khai Trung từ trước đến giờ vẫn tốt, Vương Trạch Vinh khá hài lòng với y.

- Không có gì, tôi cũng muốn tìm hiểu tình hình của tỉnh.

Nhìn động tác chuyên nghiệp của vệ sĩ, Lữ Khai Trung càng thêm kính trọng Vương Trạch Vinh. Y cũng thầm than trước đây Vương Trạch Vinh chỉ ngang mình mà bây giờ đã thành Ủy viên Bộ Chính trị.

Trên đường đi thấy sự đề phòng nghiêm ngặt làm Vương Đại Hải và Tiền Thanh Phân cũng khẩn trương.

Tiền Thanh Phân nhìn Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, mẹ nghe nói ở đây đều là Lãnh đạo quốc gia, vào trong này người nhát gan chắc sợ chết khiếp.

Vương Đại Hải nói:

- Bà biết gì, đây là nơi thủ trưởng Trung ương ở, không bảo vệ tốt thì sao được.

Lữ Khai Trung không ngồi trên xe này mà ngồi ở xe dành cho bảo vệ.

Vương Trạch Vinh nói:

- Hôm nay Hàm Yên định đi đón bố mẹ nhưng con lại rảnh nên đến đón.

Vương Đại Hải:

- Nếu không phải không biết đường thì bố mẹ đã tự tới, cần gì đón. Bố mẹ đi khắp thế giới rồi cơ mà.

Tiền Thanh Phân châm chọc:

- Ông không nhìn xem đây là đâu. Ông mà dám xông loạn người ta giam ông vài năm rồi nói tiếp.

Xe đến nhà Vương Trạch Vinh thì Hạng Nam và Lữ Hàm Yên cũng đã ở đây.