Quan Khí​

Chương 1407: Chu Thế Khánh muốn tạo quan hệ

Chỉ trong vài ngày, bộ máy Học viện Dân tộc đã hoàn toàn được thay đổi. Trịnh Nhã Quang thành hiệu trưởng Học viện Dân tộc, bộ máy Học viện Dân tộc gần như do một tay Vương Trạch Vinh dựng lên. Đầu tiên do Ban Tổ chức cán bộ đưa ra sự lựa chọn, sau đó do Vương Trạch Vinh tự mình kiểm tra và lựa chọn.

Hôm nay là buổi nói chuyện tập thể với bộ máy lãnh đạo Học viện Dân tộc. Vốn do Ban Tổ chức cán bộ tiến hành nhưng Vương Trạch Vinh cũng dành thời gian tham gia cuộc tọa đàm.

Nhìn các lãnh đạo ngồi đây, tâm trạng Vương Trạch Vinh khá vui vẻ, cả phòng đầy chính khí. Nhất là Trịnh Nhã Quang sau chuyện đó đã thay đổi hẳn. Sau chuyện đó làm cho Trịnh Nhã Quang nhìn rõ mọi việc hơn, làm việc không băn khoăn nữa. Y biết chỉ cần mình làm tốt công việc là Bí thư Vương sẽ ủng hộ.

Nhìn những người này, Vương Trạch Vinh nghĩ tới tình hình của Tiểu Huệ nên nói với Trịnh Nhã Quang:

- Hiệu trưởng Trịnh, trường Học viện Dân tộc có một vài sinh viên có điều kiện gia đình khó khăn. Tuy trường có hỗ trợ nhưng nên quan tâm tới sự trưởng thành của bọn họ. Theo tôi biết trong trường có sinh viên vì không nộp đủ tiền họp mà muốn bán thân. Tôi hy vọng không thấy việc này.

Trịnh Nhã Quang nghiêm túc nói:

- Bí thư Vương, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định tiến hành kiểm tra toàn bộ sinh viên trong trường, quyết không vì học phí khiến các em sinh viên thành như vậy.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Tôi luôn chú ý tình hình các anh.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cho bộ máy lãnh đạo Học viện Dân tộc cảm thấy áp lực. Vương Trạch Vinh vừa rồi đã nói chuyện sinh viên Học viện Dân tộc phải bán thân, cũng không nói ra người đó là ai, bây giờ nói còn chú ý nữa. Nếu như Học viện Dân tộc không làm tốt công việc, em sinh viên kia vẫn phải bán thân thì sẽ có chuyện lớn.

Trịnh Nhã Quang nói:

- Xin Bí thư Vương yên tâm, Học viện Dân tộc có năng lực, cũng tự tin làm tốt công việc, nhất định làm theo chỉ thị của ngài, quyết không để xuất hiện chuyện ảnh hưởng tới sự trưởng thành của sinh viên.

Lần này mấy người có thể lên chức và làm loạn ở Học viện Dân tộc đều mất chức, nếu như Vương Trạch Vinh không phát hiện Học viện Dân tộc có thay đổi thì vấn đề cũng sẽ rất lớn.

Mấy người đều có chính khí, đều tỏ vẻ sẽ làm tốt chỉ thị của Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh cũng không nói nhiều, sau khi nói xong liền về văn phòng. Hắn biết Trịnh Nhã Quang thông qua chuyện lần đó đã thấy rõ nhiều thứ. Giao Học viện Dân tộc cho y thì có thể làm theo ý mình. Vương Trạch Vinh cũng muốn xem kết quả một người tràn ngập chính khí sẽ quản lý như thế nào? Chuyện lần này coi như thí nghiệm của Vương Trạch Vinh, nếu như hiệu quả tốt thì Vương Trạch Vinh sẽ áp dụng vào các ngành khác.

Phó chủ tịch tỉnh phụ trách giáo dục – Hạ Dương cũng bị Vương Trạch Vinh gọi tới nói về lo lắng về tình hình giáo dục toàn tỉnh, hơn nữa cũng đưa ra vài ý kiến. Bây giờ Hạ Dương đang dựa theo cách làm của Vương Trạch Vinh ở Học viện Dân tộc mà triển khai trong toàn tỉnh, hiệu quả thì phải xem một thời gian mới biết.

Bí thư Thành phố Sơn Thành Chu Thế Khánh gọi điện tới thì Vương Trạch Vinh vừa về văn phòng.

Vương Trạch Vinh không rõ tại sao Chu Thế Khánh lại gọi điện như vậy.

Sau khi Chu Thế Khánh chơi xấu hắn, quan hệ của hai người giảm đi nhiều. Bây giờ Chu Thế Khánh đột nhiên gọi tới, Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ ý đồ của đối phương.

Tình hình Bắc Kinh càng lúc càng rõ ràng, Chu Thế Khánh tuy nói làm không ít chuyện, dù cho sau lưng y có một vài lão đồng chí, hơn nữa công tác ở Sơn Thành làm cũng tốt nên chắc Chu Thế Khánh không có vấn đề gì.

Vương Trạch Vinh vừa nghe điện, Chu Thế Khánh đã cười ha hả nói:

- Trạch Vinh, việc trao đổi cán bộ hai tỉnh chúng ta đã có hiệu quả. Cán bộ Nam Điền làm việc rất tốt, chăm chú, có tác dụng thúc đẩy sự phát triển của Sơn Thành.

Vương Trạch Vinh đương nhiên Chu Thế Khánh gọi tới chỉ là thừa nhận cán bộ Nam Điền, hắn cười nói:

- Chủ yếu là do Sơn Thành bồi dưỡng. Theo tôi biết cán bộ Nam Điền sau khi tới Sơn Thành, được thành ủy Sơn Thành giúp đỡ nhiều, vì thế cán bộ chúng tôi mới có không gian phát triển.

Nói chuyện vài câu, Chu Thế Khánh nói:

- Trạch Vinh, có một việc sau là công tác của Sơn Thành có chỗ đình trệ, chúng tôi cần muốn tăng cường thêm nữa. Tôi dự định trao đổi cán bộ giữa hai bên. Tôi có ý với đồng chí Trịnh Dị Lợi bên anh, lần này mong anh ủng hộ một chút.

Chu Thế Khánh muốn đưa Trịnh Dị Lợi tới Sơn Thành?

Vương Trạch Vinh có chút ngạc nhiên.

Nói thật Vương Trạch Vinh gần đây cũng bắt đầu suy nghĩ làm như thế nào để động Trịnh Dị Lợi. Tên này không làm việc gì mà luôn nhảy loạn, một Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy không phải người của hắn, điều này Vương Trạch Vinh sao có thể chấp nhận.

Nhưng hắn không ngờ Chu Thế Khánh lại muốn điều Trịnh Dị Lợi ra khỏi Nam Điền.

Việc này là chuyện tốt đối với Vương Trạch Vinh.

Trong lúc nhất thời hắn không hiểu ý của Chu Thế Khánh và nghĩ chẳng lẽ đối phương dò xét mình?

Vương Trạch Vinh tin thái độ của mình gần đây sẽ làm Trịnh Dị Lợi lo lắng. Đối phương nhất định sẽ báo cáo lên với Chu Thế Khánh.

- Sự phát triển của Nam Điền không thể không có lão Trịnh.

Vương Trạch Vinh cũng thử nói.

- Trạch Vinh, lần này anh nhất định phải giúp Sơn Thành, yên tâm, Sơn Thành sẽ bồi thường cho Nam Điền.

Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh biết Chu Thế Khánh đây là nói thật. Việc này chẳng qua chỉ là thông báo mà thôi, điều động một Lãnh đạo tỉnh ủy thì sẽ do Ban Tổ chức cán bộ Trung ương làm. Hắn tin Chu Thế Khánh đã có chuẩn bị.

Nghĩ đến đây, Vương Trạch Vinh liền hiểu đưa Trịnh Dị Lợi ra khỏi Nam Điền là chuyện Chu Thế Khánh đã suy nghĩ kỹ. Trịnh Dị Lợi bây giờ ở lại Nam Điền đã không làm gì được nhiều. Y vốn định đưa Trịnh Dị Lợi tới Nam Điền nhằm đánh sâu vào đây. Bây giờ hắn coi như đã lên chức, Chu Thế Khánh biết chỉ cần hắn còn một ngày thì khó có thể động tới Nam Điền. Đặt Trịnh Dị Lợi ở Nam Điền đã không còn bao tác dụng. Nếu như vậy không bằng điều Trịnh Dị Lợi ra khỏi Nam Điền, đưa đến nơi khác sẽ có lợi cho Chu hệ hơn.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Chu Thế Khánh, sau đó biết hắn không thích Trịnh Dị Lợi, đưa Trịnh Dị Lợi đi coi như cũng làm hòa quan hệ. Đây là Chu Thế Khánh muốn đưa ra ý tốt, không chèn ép được thì muốn tăng cường quan hệ.

Suy nghĩ được điều này, Vương Trạch Vinh nói:

- Nếu Bí thư Chu đã nói như vậy thì tôi nhất định phải ủng hộ công việc của Sơn Thành. Đồng chí Trịnh Dị Lợi là đồng chí rất có năng lực, nếu Sơn Thành đối xử không tốt là tôi không đồng ý.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Chu Thế Khánh cười ha hả nói:

- Xin Trạch Vinh yên tâm, Nam Điền là nơi đồng chí Trịnh Dị Lợi đã công tác, chúng tôi sao dám sơ sót.

Vương Trạch Vinh cũng cười đáp lại.

Vương Trạch Vinh dập máy rồi suy nghĩ đến việc này. Chuyện này xem ra không hề có tác dụng xấu gì với Nam Điền. Xem ra hắn cũng nên nhanh chóng hoạt động về người làm Trưởng ban thư ký mới được.

Chu Thế Khánh đúng là có năng lực về việc luồn lách, vào lúc quan trọng như vậy mà tỏ ý tốt, mục đích rất rõ ràng là không muốn Vương Trạch Vinh ngăn cản sự phát triển của y.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Bản thân Chu Thế Khánh cũng không có việc gì quá đáng, nếu không có bất ngờ xảy ra thì y nhất định sẽ có thể tiến lên làm Phó Thủ tướng, Ủy viên Bộ Chính trị.

Vương Trạch Vinh đã đoán đúng suy nghĩ của Chu Thế Khánh bây giờ.

Chu Thế Khánh vẫn luôn cảnh giác với Vương Trạch Vinh. Y vẫn chú ý sự phát triển của Vương Trạch Vinh, cũng biết Vương Trạch Vinh không phải như người khác không có thành tích, mà Vương Trạch Vinh có rất nhiều thành tích. Có những thành tích này thì đủ để duy trì Vương Trạch Vinh không ngừng lên chức. Đúng là bởi vì Vương Trạch Vinh sẽ là mối uy hiếp với mình, Chu Thế Khánh mới thầm ngăn cản việc phát triển của Vương Trạch Vinh. Nhưng chuyện đến bây giờ, Vương Trạch Vinh vào Bộ Chính trị đã được xác định, nếu không thể ngăn cản thì Chu Thế Khánh chỉ có thể thay đổi kế hoạch.

Gọi điện xong, Chu Thế Khánh ngồi đó nửa ngày không có động tĩnh. Y nhắm mắt suy nghĩ một lúc lâu rồi thở dài một tiếng. Hy vọng Vương Trạch Vinh có thể hiểu được ý của mình.

Bỏ qua Nam Điền cũng không có gì không được, có thể thông qua quan hệ đưa người của mình tới vài nơi dễ tranh đoạt hơn, đồng thời cũng không làm ảnh hưởng lợi ích quá nhiều người. Chỉ là nghĩ đến bao lần thất bại trong đợt đấu tranh với Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh rất không vui.