Quan Khí​

Chương 1396: Sức sống

Vương Trạch Vinh về nhà thì thấy Lữ Hàm Yên không ở đây, ngay cả bảo mẫu và đứa bé cũng không có. Nhìn Diệp Ny Na đang nấu ăn, Vương Trạch Vinh có chút lo lắng.

- Hàm Yên đâu em?

Diệp Ny Na có chút xấu hổ đi tới cầm cặp cho Vương Trạch Vinh, sau đó lấy dép trong nhà để hắn thay.

- Chị mang cháu và bảo mẫu về Bắc Kinh nói là có việc.

Vương Trạch Vinh nghe vậy thì hiểu Lữ Hàm Yên muốn tạo không gian cho mình và Diệp Ny Na. Nghĩ đến đứa bé còn đi học nên Vương Trạch Vinh nói:

- Con không đi học sao mà lại về Bắc Kinh.

- Hôm nay là thứ sáu, chị xin nghỉ buổi chiều cho cháu.

- Ồ.

- Vương ca, em hiểu ý Hàm Yên tỷ, chị ấy là một người tốt.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống, lúc này trong nhà có mình Diệp Ny Na nên hắn cũng thả lỏng hơn.

Nhận cốc nước từ tay Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh nhìn Diệp Ny Na mà nói:

- Vết thương của em hết hẳn rồi chứ?

Diệp Ny Na cười nói;

- Vương ca, em khỏe hẳn rồi. Anh nhìn xem, về cơ bản không còn sẹo.

Không có người khác ở bên nên Diệp Ny Na cũng thoải mái hơn. Cô biết giữa cô và Vương Trạch Vinh không nên kéo dài nữa. Cô đã từng này tuổi nếu không nắm bắt thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhìn Diệp Ny Na ngồi cạnh mình, Vương Trạch Vinh không thể nhìn ra cô đã trên 30. Dù từ góc độ nào cũng chỉ thấy cô như trên 20.

Xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, hơn nữa bộ quần áo càng tôn lên cơ thể đầy đặn, phụ nữ như vậy đi đâu cũng được người yêu thích.

Vừa ăn cơm, Vương Trạch Vinh vừa cảm nhận sự dịu dàng của Diệp Ny Na.

- Anh, Hàm Yên tỷ đây là thành toàn cho em. Em biết nặng nhẹ, anh bây giờ đã là quan cấp tỉnh, quyết không thể có sai lầm gì. Anh yên tâm, em sẽ học Tiểu Giang, quyết không làm phiền anh.

Diệp Ny Na nhìn Vương Trạch Vinh cúi đầu ăn cơm mà cẩn thận nói.

Vương Trạch Vinh hiểu tình cảm của Diệp Ny Na, nếu bây giờ còn từ chối thì sẽ không tốt với mọi người. Vương Trạch Vinh đứng lên ôm lấy Diệp Ny Na.

Vương Trạch Vinh hành động như vậy làm Diệp Ny Na rất vui mừng, cô dựa mình vào lòng hắn. Cô phát hiện vào lúc này mình đã có chỗ dựa, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống.

Mình tuổi càng lúc càng lớn, chuyện với Vương Trạch Vinh lại không có tiến triển làm cô rất lo lắng. Cô sợ Vương Trạch Vinh không càn cô. Bây giờ được Vương Trạch Vinh ôm, cô biết ngày này cuối cùng đã tới.

Vương Trạch Vinh khẽ dùng tay vuốt ve lưng cô.

Diệp Ny Na vốn quyến rũ, thân hình lại đẹp, vì thế Vương Trạch Vinh ôm một lúc liền phát hiện lửa dục trong lòng bốc lên, hắn không ngừng vuốt ve Diệp Ny Na.

Lúc này Vương Trạch Vinh còn tỉnh táo hơn Diệp Ny Na nhiều. Diệp Ny Na được Vương Trạch Vinh vuốt ve đã sớm chuyển từ khóc thành rên rỉ.

Vương Trạch Vinh đột nhiên nghĩ tới lúc còn ở xã Hoàn Thành nghe thấy một chuyện tình cảm. Nghe nói có hai thanh niên đang nóng bỏng, hai người đang ở trong nhà cô gái, ôm nhau hôn nhau. Khi người đàn ông cởi quần áo và hôn lên cơ thể cô gái thì không biết sao y lại nói một câu:

- Thân hình thì đẹp mỗi tội làn da hơi thô.

Thực ra tên thanh niên này chưa trải qua quan hệ nam nữ, đây cũng là nói thật. Nhưng không ngờ câu nói này của y khiến hạnh phúc trôi đi. Cô gái thầm nghĩ chẳng qua chỉ là da mình hơi thô một chút, hắn như vậy thì sau này khi lấy nhau lại cứ nói việc này sao? Cô gái liền mặc quần áo đuổi cậu thanh niên ra ngoài. Cậu thanh niên không hiểu nên có lần uống rượu và nói ra với đám bạn. Đám bạn cười phá lên, mọi người không ngờ lúc quan trọng nhất tên thanh niên này lại bình luận về làn da của cô gái.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh liền cười cười, bây giờ đối mặt với phụ nữ lại càng lúc càng tỉnh táo là sao nhỉ?

Hắn thầm than Diệp Ny Na là cô gái hoàn hảo, có cô gái như vậy yêu mình, mình còn gì để nói.

Khi Diệp Ny Na và Vương Trạch Vinh nằm lên giường, hai người đã chìm trong lửa dục.

Mặc dù là lần đầu nhưng Diệp Ny Na cũng có ham muốn.

Ngay khi Vương Trạch Vinh tiến vào trong cơ thể Diệp Ny Na, hắn đột nhiên có chút giật mình.

Hắn phát hiện quan khí của mình vận chuyển rất nhanh. Bởi vì công việc nên quan khí có vẻ mệt mỏi, bây giờ lại như được tiếp thêm sức sống, tất cả cảm giác khó chịu đều biến mất.

Sao vậy?

Vương Trạch Vinh có chút giật mình, đây là tình cảnh hắn chưa bao giờ gặp với bất cứ người phụ nữ nào.

Quan khí như có thêm dinh dưỡng và phát triển rất nhanh, chỉ trong nháy mắt tán ô màu tím của Vương Trạch Vinh càng lúc càng dày đặc.

Ngoài tán ô màu tím, tán ô màu xanh cũng bắt đầu xuất hiện quan khí nối tiếp vào bộ xương.

Một bên vận động, một bên cảm nhận quan khí thay đổi. Vương Trạch Vinh không thể giải thích được sao lại như vậy.

Diệp Ny Na hưng phấn rên lên, từ cơ thể cô luôn có một luồng khí không rõ ràng tiến vào trong cơ thể Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh phát hiện nơi xuất phát của luồng khí này là ở trên đầu Diệp Ny Na.

Lại nhìn quan khí của mình, Vương Trạch Vinh hiểu ra một chút. Lần trước Diệp Ny Na bị trọng thương, nếu không nhờ quan khí của hắn thì cô đã chết. Có lẽ khi quan khí của hắn tiến vào trong cơ thể cô khiến đầu cô có một ít biến hoá. Có thể nhất chính là quan khí của hắn kết hợp với vết thương của cô, qua đó mới có sức sống.

Dù nói như thế nào đây cũng là việc tốt, Vương Trạch Vinh càng thêm thoải mái, càng không ngừng tiến tới.

Khi tất cả dừng lại, Vương Trạch Vinh thấy đó là một cơ thể xinh đẹp. Khẽ lấy chăn đắp lên cho Diệp Ny Na, Vương Trạch Vinh rất thỏa mãn.

Một lần nữa nhìn quan khí của mình, nó thấy quan khí bây giờ tăng lên chậm hơn trước rất nhiều. Chẳng qua từ tình hình bây giờ tán ô màu tím rất dày, loại trình độ này con hơn một ít Ủy viên Bộ Chính trị. Hắn nhìn tán ô màu xanh thì tuy nói chưa hình thành đầy đủ nhưng bộ khung đã hình thành, trong đó cũng đã có những tán lá.

Làm Vương Trạch Vinh vui vẻ là năm loại quan khí kia lần trước mặc dù đã coi như nảy mầm, nhưng bây giờ nó đã đâm chồi. Mặc dù chỉ là năm mầm nhỏ nhưng Vương Trạch Vinh biết chỉ cần điều kiện xuất hiện là nó sẽ phát triển.

Vương Trạch Vinh lấy bao thuốc trên đầu giường mà hút, tai nghe tiếng hít thở của Diệp Ny Na. Hắn đột nhiên nghĩ đến câu: Đại trượng phu tinh cầm thiên hạ, say nằm cạnh mỹ nhân.

Thông qua việc này Vương Trạch Vinh nghĩ đến rất nhiều việc. Mình từ trước đến giờ mình làm gì cũng cẩn thận, lầm gì cũng lo cho chức vụ, chưa từng nghĩ tới cảm nhận của người bên cạnh, các người phụ nữ đi theo càng thêm lo lắng. Xem ra hắn khá ích kỷ.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và vứt mấy suy nghĩ này ra khỏi đầu. Mình từ trước đến giờ có thể lên chức đều là tính toán rồi mới động.

Cẩn thận là tiêu chí sống còn của hắn, nhưng bây giờ mình đã bắt đầu đi lên sân khấu, dù muốn sống cẩn thận như trước cũng không thể được. Mình rất nhanh sẽ thành Ủy viên Bộ Chính trị, đây không phải người bình thường.

Nghĩ tới tình hình sau Đại hội không còn Hạng Nam, Uông Nhật Thần. Còn Uông Nhật Thần, Vệ Hồng Lâm thì hắn đã hơn hai người đó. Hắn sẽ đối mặt hoàn cảnh càng phức tạp hơn, lúc ấy ai còn có thể giúp hắn?