Quan Khí​

Chương 102: Người mà bí thư tỉnh ủy rất tán thưởng

Ban Tuyên giáo đã có kết luận điều tra về chuyện của Phó Kiến Quân ở xã Hoàn Thành, Hưng Minh đi vào phòng làm việc của Hạng Nam

- Bí thư Hạng, tôi đã phái người đến xã Hoàn Thành của huyện Khai Hà để xác minh chuyện của Phó Kiến Quân rồi, chuyện này thật sự có thể tin, từ tài liệu điều tra càng khiến người ta cảm động.

Tô Hưng Minh nghiêm túc nói

- Như vậy mở một cuộc họp thường vụ để nghiên cứu việc này một chút đi.

Hạng Nam vui vẻ nói.

Hạng Nam đã nắm giữ đại bộ phận thường vụ trong tỉnh ủy, lời nói, quyền lực rất nặng, kỳ thật chỉ cần là chuyện hắn cho rằng có thể làm được thì cơ bản là không có gì không được.

Hội nghị thường vụ tỉnh nhanh chóng được mở.

Hạng Nam nghiêm túc nói:

- Chắc hẳn là mọi người đã biết chuyện của Phó Kiến Quân của huyện Khai Hà rồi.

Những người ngồi đây đã sớm nhận được một bản tài liệu, Hạng Nam chỉ chỉ tài liệu đó nói:

- Ban Tuyên giáo đã đặc phái người tới để điều tra rồi. Đồng chí Phó Kiến Quân không hổ là Đảng viên ưu tú của Đảng ta, cả đời gắn bó trong sơn thôn làm những việc tốt như một việc bình thường, tôi cho rằng việc này phải tuyên truyền mạnh mẽ trong toàn tỉnh, còn phải báo cáo chuyện này lên trung ương, việc này có tác dụng rất lớn đối với công cuộc xây dựng tinh thần khiêm tốn chính trị trong Đảng ở tỉnh chúng ta.

Dừng lại một chút, Hạng Nam nói tiếp:

- Lão Tô, trước tiên anh hãy giới thiệu một chút tình hình lần tới Khai Hà này đi.

Tô Hưng Minh hắng giọng nói to:

- Ban Tuyên giáo đã phái người tới tìm hiểu tình hình là như thế này, chỗ của Phó Kiến Quân gọi là thôn Sa Thổ, các đồng chí của chúng tôi đã thâm nhập vào toàn thôn lại thăm hỏi thêm cả các thôn ở xung quanh. Từ tài liệu thu thập được cho thấy, Phó Kiến Quân đích thực là lặng lẽ giúp đỡ thôn dân, làm hàng loạt việc tốt, danh tiếng của đồng chí ấy rất cao, chuyện trên tài liệu là rất đáng tin. Chúng tôi còn chứng thực đống hóa đơn chuyển tiền, quả thực là có chuyện này.

Nói tới đây, Tô Hưng Minh nhìn mọi người một chút nói:

- Từ cuộc xác minh lần này còn có một việc đáng nói, các đồng chí của của chúng tôi đã thăm hỏi rõ ràng, thôn Sa Thổ là thôn thuộc xã Hoàn Thành, huyện Khai Hà, xã Hoàn Thành này trong năm nay xảy ra không ít chuyện, hai bộ máy chính quyền đều liên tục xuất hiện vấn đề.

- Ồ, chuyện gì thế?

Trưởng ban Ủy ban kiểm tra kỷ luật Lương Minh Hỉ ngồi ngay ngắn hỏi. Vừa nói tới vấn đề bộ máy chính quyền thì giống như chạm vào bệnh nghề nghiệp của hắn.

- Là như thế này, trong mấy tháng qua, xã Hoàn Thành liên tục xuất hiện vấn đề về bộ máy lãnh đạo, hơn nữa tất cả đều là các vấn đề về nữ sắc và nhận hối lộ. Sau khi chuyện phát sinh, quần chúng rất căm ghét hành vi hủ bại của lãnh đạo xã Hoàn Thành, uy tín của lãnh đạo xã trong quần chúng cực kỳ thấp. Thế nhưng, từ sau khi một người lãnh đạo trẻ tuổi được đề bạt, diện mạo xã Hoàn Thành được đổi mới hoàn toàn, công tác xây dựng Hợp tác xã được phát triển cực kỳ tốt, quần chúng nhân dân cũng từ đó nhận được lợi ích. Ở đây tôi có một tài liệu, trước khi người lãnh đạo trẻ tuổi này được đề bạt, thu nhập của thôn dân hàng tháng chỉ khoảng 20 đồng, nhưng từ sau khi đồng chí ấy lên nhậm chức, đồng chí ấy còn đặc biệt toàn lực thúc đẩy cổ phần và các hạng mục trong Hợp tác xã, thu nhập của thôn dân liền đạt tới gần 1000 đồng một tháng, đây là một con số rất lớn! Hiện giờ uy tín của đồng chí này trong thôn dân không kém Phó Kiến Quân chút nào.

Tô Hưng Minh vừa nói xong, không ít người lại phỏng đoán, hôm nay lão Tô này làm sao vậy, vì một thằng trẻ tuổi mà hò hét ghê thế, trong này ắt có huyền cơ gì đó? Ai cũng biết Tô Hưng Minh này là người của Hạng Nam, hơn nữa còn rất thân thiết, lời của hắn nói liệu có phải là ý của Hạng Nam hay không? Nếu như là ý của Hạng Nam, việc này cần phải đối phó tốt.

Hạng Nam cũng cảm thấy tò mò, hắn chỉ chú ý nghe ngóng tới chuyện của Phó Kiến Quân, còn chưa nghe tới chuyện này, Tô Hưng Minh sao lại nói tới việc này trên hội nghị chứ? Trước đó đáng lẽ phải nói với mình trước mới đúng chứ!

Lật xem tài liệu một chút, Hạng Nam nói:

- Là Vương Trạch Vinh hả?

Tô Hưng Minh nói:

- Chính là chàng trai trẻ này.

Kỳ thật, Tô Hưng Minh này là bạn học với Trương Tất Trường, trong một lần hai người nói chuyện phiếm, Trương Tất Trường lại đặc biệt nói đến người này, trong giọng nói tỏ ra rất có hảo cảm với Vương Trạch Vinh. Lần này sau khi nghe Hà Lâm Tùng báo cáo xong hắn lại lưu tâm, sau khi phân tích lại chuyện Hạng Nam muốn đến xã Hoàn Thành kiểm tra công tác xây dựng Đảng ở Hợp tác xã, hắn cho rằng nên nhắc tới tên Vương Trạch Vinh trên hội nghị một chút, vừa có thể giúp Trương Tất Trường, lại vừa hợp với Hạng Nam, cho nên mới nói ra. Dù sao Vương Trạch Vinh này cũng chỉ là một bí thư của một xã nhỏ, cũng không phải là chuyện gì quá lớn, hắn cảm thấy việc này rất nhỏ, không cần phải báo tin trước cho Hạng Nam.

Phó chủ tịch tỉnh Quan Hướng Thiên cười nói:

- Gần đây tôi có nghe được chuyện xây dựng Đảng trong Hợp tác xã của xã Hoàn Thành, chuyện Hợp tác xã này rốt cuộc là như nào?

Tô Hưng Minh nói:

- Việc này phải nói là đã làm từ trước khi Vương Trạch Vinh nhậm chức, thế nhưng trước đó mới chỉ làm trong một ít khu dân cư mà thôi. Từ sau khi Vương Trạch Vinh lên, cậu ta liền đưa ra sáng kiến mới, cho phép các Hợp tác xã cổ phần hóa để nâng cao thu nhập cho thôn dân. Bây giờ thôn dân ngoài việc thu được các loại lương thực, chăn nuôi, làm công ở ngoài, thì lợi nhuận cổ phần đã trở thành một nguồn thu trọng yếu, bởi vì thôn dân có thu nhập cao nên uy tín của tổ chức Đảng cũng rất cao. Tổ chức Đảng còn cho xây dựng các khu văn hóa ở trung tâm Hợp tác xã hình thành nên một vòng tuần hoàn tích cực, bởi vì thực thi cách hoạt động xóa đói giảm nghèo, thôn dân đều được cải thiện về các phương diện khám chữa bệnh, dưỡng lão. Hiện giờ cơ bản các thôn trong xã Hoàn Thành đã biến thành một trấn nhỏ rồi.

- Chàng trai này đúng là có chút năng lực!

Quan Hướng Thiên cười nói.

Tô Hưng Minh nói:

- Sai, theo phản ánh của các đồng chí điều tra, trong khi bọn họ điều tra về Phó Kiến Quân, mọi người nói nhiều nhất chính là chuyện về Vương Trạch Vinh.

Hạng Nam mỉm cười nói:

- Công tác của chúng ta cần những người can đảm dám nghĩ dám làm. Vương Trạch Vinh làm ra thành tích trong việc xây dựng Hợp tác xã thì tôi đã sớm nghe tới và muốn đến xem để hiểu rõ tình hình. Mặc dù còn tồn tại không ít chỗ cần nghiên cứu và hoàn thiện, nhưng có thể khẳng định đồng chí Vương Trạch Vinh là một người dám làm dám chịu, tôi thấy bên ban Tổ chức cần nghiên cứu vấn đề bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi một chút.

Hạng Nam chắc là đang đóng kịch với Tô Hưng Minh! Hai người này một xướng một ca hợp lại chính là muốn nâng cái người tên là Vương Trạch Vinh kia.

Phó bí thư tỉnh ủy Chương Kiều Cương sau khi thấy tình hình này, trong lòng ngẫm nghĩ một chút mình nên trợ giúp một tay đi, nghĩ vậy liền nói:

- Khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức sắp khai giảng, tôi thấy để đồng chí Vương Trạch Vinh tới đó học tập rồi sau này có thể giao thêm trọng trách.

Vương Trạch Vinh cũng không biết một tên cán bộ xã nhỏ bé như hắn lại đang là đề tài thảo luận trong cuộc họp thường vụ tỉnh ủy, nếu như việc này mà truyền ra ngoài thì không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nào.

Mỉm cười, Hạng Nam nói:

- Chuyện của Vương Trạch Vinh sẽ do ban Tổ chức nghiên cứu. Bây giờ sẽ biểu quyết chuyện khai triển học tập tấm gương đồng chí Phó Kiến Quân trong toàn tỉnh. Ai đồng ý xin giơ tay.

Tất cả mọi người trong hội nghị đều giơ tay lên.

Gật đầu, Hạng Nam nói:

- Như vậy quyết định rồi, việc này sẽ do đồng chí Tô Hưng Minh phụ trách cụ thể nhé.

Chuyện của Phó Kiến Quân không hề khiến cho mọi người chú ý, mà ngược lại cái tên Vương Trạch Vinh xuất hiện trong cuộc họp mới khiến các thường vụ hiếu kỳ. Sau khi hội nghị kết thúc, cũng đã có thường vụ gọi điện thoại tới thành phố Hoa Khê hỏi tình hình về Vương Trạch Vinh một cách mờ mịt.

Sau khi liên tục nhận được mấy cuộc điện thoại hỏi về Vương Trạch Vinh, bí thư thị ủy Hoa Khê là Lý Gia Hòa cũng thầm tự hỏi, mấy lãnh đạo tỉnh ủy này rốt cuộc làm sao vậy, đột nhiên hỏi tình hình của Vương Trạch Vinh, mà lại không nói rõ vì cái gì?

Chẳng lẽ chỉ là lòng hiếu kỳ? Lý Gia Hòa lắc lắc đầu, khẳng định không phải, lãnh đạo tỉnh ủy làm việc gì cũng hẳn là có mục đích, chẳng qua là do mình không biết nguyên nhân trong đó mà thôi.

Ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ một lúc, Lý Gia Hòa cảm thấy phải làm cho rõ ràng việc này mới được. Đang nghĩ tới có khi phải hỏi lão lãnh đạo của mình thì điện thoại trên bàn lại vang lên, Lý Gia Hòa vừa nhìn thấy thì đúng là do lão lãnh đạo gọi tới.

- Phó bí thư Chương, tôi là tiểu Lý.

Lý Gia Hòa hạ giọng nói.

- Tiểu Lý, tình hình của Vương Trạch Vinh ở xã Hoàn Thành các cậu là như thế nào?

Chương Kiều Cương hỏi.

Sao ngay cả Chương Kiều Cương cũng hỏi Vương Trạch Vinh vậy, Lý Gia Hòa thấy đầu hơi to ra, khó hiểu hỏi:

- Lão lãnh đạo, sao hôm nay cũng gọi điện thoại tới hỏi chuyện Vương Trạch Vinh vậy, có phải hắn làm ra chuyện gì hay không?

- Ồ!

Chương Kiều Cương nghe thế liền ngẩn người, xem ra không riêng gì mình cảm thấy hứng thú mà có rất nhiều người cũng giống mình.

- Ha ha, Tiểu Lý, đừng khẩn trương, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là trên cuộc họp hôm nay bí thư Hạng Nam có ý muốn trọng dụng mà thôi. Tôi nói cho anh một điều này trước. Khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức sẽ kêu Vương Trạch Vinh tham gia, các cậu phải thu xếp cho tốt.

Lời này vừa nói ra, Lý Gia Hòa càng cảm thấy choáng, Vương Trạch Vinh này có lai lịch gì vậy, sao lại còn được cả hội nghị tỉnh ủy nghiên cứu nữa chứ!

Sau khi nói qua một chút tình hình của Vương Trạch Vinh, Chương Kiều Cương liền cúp điện thoại, việc này khiến cho Chương Kiều Cương cũng phải suy nghĩ một chút. Chuyện trong quan trường phải nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, sau khi biết rõ tình hình rồi thì mới quyết định xuất chiêu hay không.

Chương Kiều Cương cũng chỉ là hỏi mà thôi, nhưng Lý Gia Hòa thì lại ngồi không yên, tình hình tên Vương Trạch Vinh này thì hắn cũng sớm nghe Cố Hồng Quân giới thiệu qua, coi như là một người cùng hệ với mình. Thế nhưng, bây giờ xem ra mình còn chưa nắm giữ đủ tình hình, chẳng lẽ nói tên Vương Trạch Vinh này ngoại trừ Trương Tất Trường ở trên tỉnh ủy còn có liên quan tới cả một Hạng Nam lợi hại hơn sao?

Khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức! Lý Gia Hòa thầm hít một hơi, đây chính là lớp đào tạo cán bộ trẻ ngắn hạn, danh sách hàng năm rất ít, tranh cũng khó có thể tranh được. Thế nào mà Vương Trạch Vinh này lại chiếm được dễ dàng thế!

Cầm lấy điện thoại, Lý Gia Hòa gọi tới số di động của Cố Hồng Quân.

- Lão Cố hả, lần trước anh có nói với tôi về Vương Trạch Vinh, tình hình của hắn rốt cuộc là thế nào?

Lý Gia Hòa hỏi.

Cố Hồng Quân đang ngồi trong văn phòng suy nghĩ một số việc, nghe được Lý Gia Hòa hỏi như vậy, vội vàng hỏi lại:

- Bí thư Lý, xảy ra chuyện gì à, Vương Trạch Vinh có vấn đề gì sao?

Lý Gia Hòa nói thầm trong lòng, có vấn đề! Là có vấn đề lớn! Ngoài miệng thì lại nói:

- Tôi chỉ muốn tìm hiểu sâu thêm về hắn một chút, đặc biệt là tình hình gia đình, anh biết đến đâu thì nói một chút.

Cố Hồng Quân càng nghe càng thấy có mùi, tại sao Lý Gia Hòa lại muốn hỏi tình hình của Vương Trạch Vinh, chẳng lẽ trong nhà Vương Trạch Vinh này còn có bí mật gì lớn sao.

Sau khi kể lại rõ ràng những gì mình biết về Vương Trạch Vinh, Lý Gia Hòa nói:

- Lão Cố này, lần trước anh nói muốn cho Vương Trạch Vinh tiến vào thường vụ e là có thay đổi, tôi nói trước với anh một tin, tỉnh ủy có ý định để hắn tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc.

Khóa học Thanh niên xuất sắc do Tỉnh ủy tổ chức! Cố Hồng Quân buông điện thoại xuống mà trợn trừng mắt, sao vấn đề này lại lên tận tỉnh ủy nghiên cứu chứ!