"Hiệu trưởng tìm mình, nói cậu là hôn thê của người khác, hi vọng mình chuyển trường. Chẳng lẽ hiệu trưởng lừa mình sao?" Tắng Khải Kỳ kinh ngạc nói.
Hoắc Vi Vũ đã hiểu.
Người đàn ông kia không phải ai khác, chính là Cố Cảo Đình.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ cảm thấy ấp áp, đùa nói:
"Hiệu trưởng thật đúng là dụng tâm lương khổ, thì ra còn có biện pháp trị yêu sớm này, hiệu quả rõ rệt, không phải sao?"
Tắng Khải Kỳ: "..."
"Cho nên khi đó cậu không hề có vị hôn phu đúng không?" Tắng Khải Kỳ bừng tỉnh.
"Khi đó mình là vị thành niên, làm sao có hôn phu được?" Hoắc Vi Vũ thẳng thắn trả lời.
"Lúc đó mình rất hận cậu, hận cậu lừa gạt tình cảm của mình, sống không thể yêu, tự sát cho rồi, vì chuyện này nên không gượng dậy nổi, thương tâm gần chết, không thể động đậy nổi, ba và mẹ lo lắng nếu mình tiếp tục như vậy sẽ phí cả đời, liền đưa mình sang Mỹ, ở cùng anh trai mình, chữa lành tổn thương."
"Bây giờ mình thật muốn giết thầy hiệu trưởng lúc đó." Tắng Khải Kỳ đùa giỡn nói.
Tuyết Kỳ thấy nguy hiểm.
Cô phòng bị nhìn Hoắc Vi Vũ nói:
"Chị, bây giờ chị cũng đã lớn như vậy, chắc là kết hôn rồi nhỉ, em bé được mấy tuổi rồi?"
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật.
Cô nghe ra cô gái này đang châm chọc mình.
"Chờ em đến tuổi của chị sẽ hiểu." Hoắc Vi Vũ mập mờ nói.
"Hiểu gì vậy? Đúng rồi, em nghe nói, con trai lúc 15, 16 tuổi, đều thích con gái từ 25 trở xuống, đàn ông 25 tuổi, cũng thích phụ nữ 25 trở xuống, cho đến đàn ông lúc 35 tuổi, vẫn thích phụ nữ từ 25 trở xuống, chị à, chị nên nhanh nhanh một chút đi." Tuyết Kỳ ôm cánh tay của Tắng Khải Kỳ nói.
Hoắc Vi Vũ cười:
"Sau khi em lấy chồng, tuổi có thể đóng băng sao? Tự mình nghĩ thế nào, liền sẽ trêu chọc hạng người gì, chọ bắt đầu lo lắng tương lai của em sau khi cưới nha."
Tuyết Kỳ sững sờ nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô không nghĩ tới đối phương lại giỏi ăn nói như vậy, cô thế mà không cách nào đánh trả lại được.
Tuyết Kỳ ngẩn người một hơi mới bình tỉnh lại, hỏi Tắng Khải Kỳ:
"Kỳ, sau khi kết hôn, anh sẽ không quan tâm em nửa sao?"
"Không biết." Tắng Khải Kỳ không chút suy nghĩ nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn bọn họ một chút, cũng không nói gì, cúi đầu, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Mặc Thần:
"Nhị ca, chúng ta đều ở đây rồi, chừng nào anh mới đến?"
"Đã đến cửa rồi." Thẩm Mặc Thần trả lời.
Anh đẩy cửa vào, chào hỏi:
"Xin lỗi, tôi đến chậm."
Tuyết Kỳ nhìn thấy Thẩm Mặc Thần, hai mắt sáng lên, thét to:
"Majesty, anh là Majesty."
Thẩm Mặc Thần nhìn về phía Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ đứng lên, kích động nói:
"Xin chào, tôi là Tuyết Kỳ, hiện tại là một người mẫu."
Tắng Khải Kỳ hơi nhíu mày, nhưng chỉ là một chút, sau đó liền thả lỏng.
Thẩm Mặc Thần cười nhạt một tiếng, xem như chào hỏi, nụ cười vô cùng xa cách.
Anh không hứng thú với Tuyết Kỳ.
"Xin chào, tôi là Tắng KHải Kỳ." Tắng Khải Kỳ đứng lên, bắt tay Thầm Mặc Thần.
"Tôi là Thẩm Mặc Thần, rất hân hạnh được gặp mặt, tiểu Vũ nói anh là bạn học cũ?" Thẩm Mặc Thần nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Thật sự là bạn học cũ." Hoắc Vi Vũ giải thích một câu.
"Các người là?" Tắng Khải Kỳ nhìn Hoắc Vi Vũ một chút, lại nhìn Thẩm Mặc Thần:
"Bạn trai bạn gái sao?"