Một đạo lệ quang lướt qua mắt cô, nhưng được cô che dấu rất kỹ.
“Làm chồng của tôi, mà không thể bảo vệ cho tôi, vậy tôi cần anh làm gì?” Hoắc Vi Vũ châm chọc nói.
“Vậy cô cũng phải nghe lời tôi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
“Nghe lời hả?” Hoắc Vi Vũ cười xinh đẹp một tiếng: “Động đất cũng chết người, bão lớn cũng chết, đi trên đường cũng chết, bay trên trời cũng chết, có thể chết bất kỳ lúc nào, nếu như phải nghe lời để đổi lấy tuổi thọ, vậy sống cũng quá nhàm chán rồi.”
“Ý của cô là cô muốn gây họa sao?” Âm thanh của Cố Cảo Đình lạnh đi vài phần.
“Yên tâm, Hoắc Vi Vũ tôi nếu gây họa thì tự tôi giải quyết, không cần Cố tiên sinh lo lắng.” Hoắc Vi Vũ kiêu ngạo nói.
“Cô gây ra tai họa không phải tôi giải quyết thì ai giải quyết, cô nghĩ cô chịu được.” Cố Cảo Đình cao giọng nói.
“Có giải quyết được hay không là chuyện của tôi, đâu liên quan gì đến anh, anh nghĩ anh là ai, đến cả cha tôi cũng không quản được tôi!” Hoắc Vi Vũ tức giận coi thường anh.
“Cho nên, cô mới làm baba yêu dấu của cô tức đến chết.” Cố Cảo Đình bật thốt.
Hoắc Vi Vũ dừng lại.
Buồng xe rất yên tĩnh, an tĩnh đến nổi có thể nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ.
Mắt cô trừng lớn, sương mù lưu chuyển trong mắt, ngày càng đỏ hồng, tay gắt gao nắm thành đấm, móng tay đâm vào da thịt cũng không thấy đau.
“Dừng xe.” Hoắc Vi Vũ gầm ra hai chữ.
Cơ bản tài xế chỉ nghe lời Cố Cảo Đình, không nghe lời Hoắc Vi Vũ.
“Tôi nói dừng xe!” Hoắc Vi Vũ nhìn Cố Cảo Đình quát lên.
Cố Cảo Đình cắn răng, trong mắt bắn ra lệ quang như hàng vạn đao kiếm, ra lệnh:
“Dừng xe.”
Xe lập tức dừng lại.
Hoắc Vi Vũ bước xuống xe, nặng nề đóng sầm cửa lại, đi vào con đường nhỏ.
Mắt Cố Cảo Đình sắc bén như chim ưng nhìn bóng lưng Hoắc Vi Vũ, giống như nhớ tới chuyện cũ, sóng ngầm mãnh liệt, nắm chặt đấm, quay mặt ra chỗ khác, nhìn thẳng ra phía trước, lạnh lẽo ra lệnh:
“Lái xe.”
Tài xế không dám chậm chạp, dù sao, không có lệnh của Tư lệnh, thuyền và phi cơ trên đảo không thể ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ đi rất nhanh, nhịn xuống nước mắt, muốn thoát ra tầm mắt của Cố Cảo Đình, trong lòng cảm xúc tràn trề, cô không khống chế nổi.
Đi quá nhanh, cước bộ không tốt, đạp phải tảng đá, “ui za”một tiếng, ngã rầm trên mặt đất.
Đau đớn kịch liệt từ chân truyền đến tận tóc.
Đúng là cái gì cô cũng không làm được, làm gì cũng sai.
Hoắc Vi Vũ dùng sức đánh lên mặt đất, phát tiết, bất chấp đau đớn, cho đến khi sức lực cạn kiệt, trên tay cũng huyết nhục mơ hồ rồi.
Bất lực khóc lên, cuồng loạn, ão não, hối hận, thống khổ.
Năm đó, ba cô muốn gả cô cho Cố Cảo Đình, mà cô và Ngụy Ngạn Khang yêu nhau say đắm, liền đào hôn.
Cô và Ngụy Ngạn Khang đi Hàn Quốc, đổi luôn số điện thoại, một tháng sau mới trở về.
Trở về, mới biết ba vì tức giận mà bệnh tim bộc phát, đưa vào bệnh viện, ba ngày sau liền qua đời.
Đến thi thể của ba cô cũng không thấy được, sau đó bị gia gia đuổi ra ngoài.
Buồn cười hơn nữa, cô và Ngụy Ngạn Khang thề trước bia mộ của ba ba là sẽ mãi mãi hạnh phúc.
Cuối cùng kết quả ra sao?
Yêu đương với Ngụy Ngạn Khang bảy năm, kết quả vẫn lấy Cố Cảo Đình, mà ba ba, người yêu cô nhất, người đàn ông luôn một mực bảo vệ cô đã không còn sống nữa rồi.
Cô hận sự ngu ngốc của mình, hận bản thân tùy hứng, hận chính mình có mắt không tròng.
Người đáng chết phải là cô, không phải ba của cô!