Hoắc Vi Vũ hai tay túm chặt lấy ga giường.
Đôi mắt trở nên hồng hồng, tầng sương mù dày hơn trước.
Sắc da cam của cây đèn nơi đầu giường bao trùm lấy hai người.
Bốn phía im lặng.
Im lặng đến mức có thể nghe được và nhịp tim của nhau.
Cố Cảo Đình như người chết khát trên sa mạc, dù rất muốn, nhưng lại sợ dọa cô chạy mất, đành cố gắng đè nén, hết sức dịu dàng và uyển chuyển.
Nụ hôn chậm rãi dời xuống, dừng trên chiếc cổ mềm mại, tận hưởng hương vị ngọt ngào của cô.
Thân nhiệt của anh càng ngày càng cao, nóng như lửa dốt, hôn lên vành tai cô.
Ngứa quá.
Hoắc Vi Vũ thở nhẹ một tiếng.
Âm thanh nhẹ nhàng, mang theo kiều mỵ, phảng phất như thiên âm.
Anh cố kìm lại cơn kích thích, nhẫn nãi dẫn dắt cô từng bước, nâng mông cô lên, cúi đầu...
Quá lớn rồi.
Ngón chân cô duỗi thẳng tắp, lưng cong lên, mạch mãu trên cổ hiện lên rõ ràng, ánh mắt như sắp tan rã.
Cô siết chặt nắm tay, vô pháp chống lại.
Mặt cô đỏ như sắp sung huyết, kèm theo tiếng hét chói tai lên tới tận mây xanh.
Trong đầu trống rỗng, chậm rãi rớt xuống đến mặt.
Hô hấp dần bình ổn lại, Cố Cảo Đình cúi xuống.
"Tiểu Vũ, có thể chứ?" Anh cất giọng khàn khàn hỏi cô, môi hôn lên da thịt mềm mịn.
Cô biết rõ tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì.
"Nhớ mang bao." Hoắc Vi Vũ nhắc nhở.
Một tia tổn thương xẹt qua đáy mắt anh.
Anh biết, chuyện đứa nhỏ đối với cô là sự tổn thương sâu sắc.
Từ trong thân tâm anh có chút tự trách, nhưng nhiều hơn chính là thương tiếc.
Rất lâu rồi không phát sinh quan hệ, hơn nữa, tâm tình của cô biến hóa không lường, khó khăn lắm mới chấp nhận anh.
Trên trán và mũi ướt đẫm mồ hôi. Anh cởi bỏ quần áo, lộ ra cơ thể cường tráng.
Cô nhìn dòng chữ trước ngực anh, đôi mắt chớp chớp, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
"Tiểu Vũ, thả lỏng mọt chút, em như vậy sẽ bị đau." Cố Cảo Đình ôn nhu hôn lên môi cô.
"Tôi không nghe lời như vậy, đây không phải là điều anh muốn sao? Cần gì phải giả mù sa mưa." Hoắc Vi Vũ chịu đựng đau đớn nói.
Cố Cảo Đình đáy mắt xẹt qua tia sắc bén, chau mày, "Thượng trung tá nói gì với em? Bọn họ đang ép em?"
Hoắc Vi Vũ quấn lấy thắt lưng anh, dùng sức kéo người trước mặt sát lại, cảm nhận sâu sắc sự xâm chiếm của anh.
Cô càng lúc càng tỉnh táo hơn, cong khóe miệng, "Cảm ơn anh đã giúp tôi mấy trăm vạn, cảm ơn anh giúp tôi vấn đề thuê ruộng đấy, cảm ơn anh đã bảo vệ cha Lâm, cũng cảm ơn anh đã giúp anh trai tôi."
Cô nói một câu, tâm anh lại lạnh đi một phần.
"Em vì muốn báo ơn nên mới cùng anh?" Cố Cảo Đình nhìn cô, ánh mắt ảm đạm, yết hầu liên tục di chuyển lên xuống, vị trí vết rạch trước ngực càng trở nên đau đớn.
Hoắc Vi Vũ xoay người, nâng cằm anh lên, lạnh lùng đáp: "Là vì muốn đàm phán với anh?"
Cô chuyển động, lưu loát như loài rắn nước, hết sức xinh đẹp, thế nhưng lại dập tắt hi vọng của anh.
Cố Cảo Đình giữ lấy thắt lưng cô, không cho cô nhúc nhích, mày nhướn lên, "Em muốn đàm phán cái gì với anh?"
Cô đặt tay lên cơ bụng săn chắc của anh, mắt trong suốt như nước, lên tiếng: "Tôi muốn năm trăm triệu, tôi sẽ làm người phụ nữ sau lưng anh mười năm, trong vòng mười năm, nếu anh chán tôi trước, tôi sẽ cút đi. Anh muốn vậy hay là không muốn?
Cố Cảo Đình khó tin nhìn cô, "Em dùng tiền đánh đổi chính mình? Hoắc Vi Vũ, em rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"
"Muốn? Hay không muốn?" Cô thờ ơ hỏi, đối m