"Vương Đông, quốc vương nước G là chú của Đan Địch Tư Lục Phỉ, giữa Đan Địch Tư Lục Phỉ và chú mình từng có một đoạn tình cảm, còn phá đi một đứa nhỏ. Sau đó cha Đan Địch Tư Lục Phỉ muốn lên làm quốc vương, các dùng chuyện này uy hϊế͙p͙ Đan Địch Tư Lục Phỉ, có thể sẽ có tác dụng." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
Vương Đông kinh ngạc nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, "Chuyện này làm sao cô biết được? Cô từng tới nước G sao? Hoắc Vi Vũ, cô càng ngày càng thần bí."
Hoắc Vi Vũ lười nhác nhìn phía trước, "Không có gì thần bí hết, tôi cũng chỉ nghe người ta nói vậy. Nếu không tin, các người có thể điều tra lại."
Vương Đông cười tươi, "Hoắc Vi Vũ, cô đừng có phủ nhận, cô còn yêu tư lệnh, đúng không?"
Hoắc Vi Vũ hất cằm, lắc đầu phủ nhận: "Tôi chỉ trên lập trường chủ nghĩa nhân đạo, không phải anh nói không thể chấp nhận Đan Địch Tư Lục sao? Bảo vệ chính nghĩa là nghĩa vụ của mỗi cá nhân, không phải nói, tôi còn là người dân nước A nữa."
"Cô có thể lừa người khác chứ không lừa được chính mình đâu. Nếu ngài tư lệnh cứu chiến hữu ra ngoài, Đan Địch Tư Lục Phỉ bị bỏ rơi, hai người có thể hạnh phúc bên nhau rồi." Vương Đông mơ ước.
Hoắc Vi Vũ lười giải thích, nói."Dừng xe."
"Giận rồi sao?" Vương Đông nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Tôi muốn ăn điểm tâm rồi mới về, nơi này cách bãi săn không xa, tôi có thể tự về được." Hoắc Vi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Đông cũng không ép buộc, anh dừng lại trước cửa nhà hàng.
Hôm qua bọn họ đã tìm ra người gọi điện thoại báo tin Sarah ở 《 hương mật dạ nguyệt 》.
Nhưng, người đó nói, người gọi điện tới là một nữ sinh tóc xoăn.
Bọn họ đoán chừng diện mạo của cô gái đó, anh nhận nhiệm vụ đi tìm.
Hoắc Vi Vũ mở cửa xe đi xuống, mua bánh bao, sữa đậu nành, vừa ăn, vừa trở về.
Vừa tới bãi săn, Tiểu Ba đang đợi cô, vội vàng chạy tới, sốt ruột hỏi: "Hoắc bộ trưởng, cuối cùng chị cũng trở lại rồ, em vào phòng tìm không thấy chị, di động chị cũng không mang theo."
"Chị ra ngoài tản bộ, nhân tiện mua chút điểm tâm ăn, làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu hỏi.
"Trưởng thôn Trung Ngư dẫn theo bí thư tới đây, bọn họ chủ động giao ruộng đất cho chúng ta thuê." Tiểu Ba hưng phấn nói.
Hoắc Vi Vũ trong mắt hiện lên tia vui vẻ, "Người đâu?"
"Ở văn phòng. Em chạy khắp nơi tìm chị."
"Chị biết rồi." Hoắc Vi Vũ chạy nhanh về hướng văn phòng.
"Xin chào, tôi là trưởng thôn Trung Ngư, ngày hôm qua thực xin lỗi, là như vậy, chúng tôi thường bị người ta lừa, cho nên không thể dễ dàng tin người ngoài.Mẹ của Bảo nhi đã đem chuyện cô anh dũng chiến đấu với bọn buôn người kể với tôi, tôi thấy cô là người tốt, vì vậy đồng ý cho các người thuê ruộng." Trưởng thôn Trung Ngư vô cùng áy này nói.
Hoắc Vi Vũ hiện tại đã tin vào câu "người tốt ắt sẽ được đền đáp".
"Các người không cần lo lắng, chúng tôi là người của bãi săn, để đảm bảo quyền lợi của các người, tôi xin trả trước tiền thuê trong một năm, các người khỏi lo bị tổn thất." Hoắc Vi Vũ hữu hảo nói.
"Vậy cảm ơn cô trước." Trưởng thôn cười cười, liếc mắt nhìn bí thư.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong ánh mắt kia có chút ý ngầm.
Chỉ là, cô không thể nhìn rõ là ý tứ gì.
"Tiểu Ba, soạn hợp đồng." Hoắc Vi Vũ phân phó.
"Vâng." Tiểu Ba lập tức thi hành.
"Tôi đi gọi điện thoại, báo tin này cho những người trong thôn." Trưởng thôn lên tiếng.
"Được." Hoắc Vi Vũ đáp lời.
Cô cảm giác kì lạ, lén đi theo sao trưởng thôn.
"Thưa ngài, chuyện ngài giao tôi đã hoàn thành xong." Trưởng thôn nơm nớp lo sợ báo lại.