Cố Kiều Tuyết sợ Nạp Lan Tĩnh Oánh nghe được, mặt hơi bối rối.
Cô cười với Nạp Lan Tĩnh Oánh, đứng lên, đi vào trong nhà vệ sinh.
“Anh, tốt hay xấu gì thì anh Khang cũng là em rể của anh, đừng ném anh ta vào ngục, để người khác biết thì nhìn anh ta thế nào, nhìn em thế nào, nhìn anh thế nào?” Cố Kiều Tuyết thử thuyết phục nói.
“Người khác nhìn ta thế nào, thì liên quan gì đến ta?” Cố Cảo Đình lạnh bạc nói.
“Em đã đáp ứng mẹ của Ngụy Ngạn Khang, anh, nhất định phải thả anh Khang ra.” Cố Kiều Tuyết tùy hứng nói.
“Chú ý lời nói của em.” Âm thanh của Cố Cảo Đình giảm thấp xuống mấy phần.
Cố Kiều Tuyết vẫn luôn sợ người anh trai này, nhẹ giọng xuống, làm nũng nói:
“Anh nếu như không thả anh Khang ra, em sẽ bị mất mặt đó.”
“Như vậy liền thích ứng với cảm giác mất mặt đi, không có chuyện gì nữa thì ta cúp.”Cố Cảo Đình không cho cô thời gian trả lời, liền cúp máy cái rụp.
Cố Kiều Tuyết u ám trở về.
“Cố thiếu nói thế nào?” Nạp Lan Tĩnh Oánh lo lắng hỏi.
“Anh con có chút bận, không sao, con và anh Khang sẽ kết hôn mà, anh con sẽ không làm khó dễ đâu.” Cố Kiều Tuyết làm bộ cười giả dối nói.
“Vậy là tốt rồi.” Nạp Lan Tĩnh Oánh cũng không tin lắm nói.
“Dì à, con có một ý kiến hay, người cho Hoắc Vi Vũ chi phiếu phải không? Có thể đóng băng lại không?” Cố Kiều Tuyết nham hiểm nói
“Có thể chứ, nhưng dì sợ Hoắc Vi Vũ thẹn quá hóa giận, tiếp tục dây dưa với Ngạn Khang.” Nạp Lan Tĩnh Oánh không đồng ý nói.
“Chúng ta có băng ghi hình trong tay, nếu Hoắc Vi Vũ vì không lấy được tiền mà lật lọng, thì sẽ làm anh Khang nảy sinh chán ghét, thấy rõ bộ mặt xảo trá của cô ta.” Cố Kiều Tuyết giật giây nói.
Nạp Lan Tĩnh Oánh vốn không ưa sử dụng thủ đoạn hèn hạ này, nhưng vì sự nghiệp của Ngạn Khang, gật đầu đồng ý.
*
Hoắc Vi Vũ trở lại cửa hàng nhỏ, không thấy người sửa chữa đâu, liền hỏi nhân viên:
“Bông tai của tôi đã sửa xong rồi hả?”
“Việc này, tôi không rõ lắm, hỏi ông chủ của chúng tôi đi.”Nhân viên của cửa hàng cúi đầu nói.
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ, trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, nhíu mày nói:
“Ông chủ đâu?”
Ông chủ đi ra, mặt cười nghênh đón:
“Ngại quá, vừa rồi ra ngoài một chút, cô xem, bông tai ba mươi gram, hiện tại vàng 295 một gram, tôi trả 400 một gram, bồi thường cho cô, cô thấy thế nào?”
“Cút. Đôi bông tai của tôi là vật gia truyền, năm đó Từ Hi thái hậu ban thưởng cho bà nội tôi, ngọc lục bảo phía trên là bảo bối, ông bồi thường không nổi đâu, trả lại bông tai cho tôi.” Hoắc Vi Vũ bốc hỏa nói.
Sắc mặt ông chủ thay đổi, lạnh lùng nói:
“Cô lừa tôi hả, chúng tôi đâu có thu bông tai của cô, chứng cứ đâu?”
Hoắc Vi Vũ liền hiểu rõ, cắn răng cảnh cáo:
“Ông muốn chiếm đoạt luôn đúng không, tôi khuyên ông nên giao bông tai ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Chủ tiệm cười lạnh nói:
“Cô báo đi, chúng tôi có nhân chứng, còn cô, cô có chứng cớ gì chứng minh tôi thu bông tai của cô?”
Chân Hoắc Vi Vũ đá lên quầy, cuồng loạn phẫn nộ:
“Cuối cùng ông có trả không?”
“Cô cứ viêc đá, nơi này có camera, đá hỏng thì bồi thường, ít hay nhiều, cũng sẽ muốn cô bồi thường.” Chủ tiệm chơi xấu nói.
Đối với dạng du côn lưu manh Hoắc Vi Vũ cũng không có biện pháp nào, tức giận đến nổi trong đầu có tiếng ong ong.
Điện thoại di động kêu lên.
Là Cố Cảo Đình, nghe, tức giận đến đầu óc chập mạch, cả giận nói:
“Bây giờ tôi đang ở trong một hắc điếm, địa chỉ là ở Ngũ Nguyệt quốc tế, anh từ ngõ Kim Đại Phúc tiến lên là thấy, mang thêm ít người đến, bọn họ lừa bông tai của tôi!”