Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 652: Ăn một bữa cơm, giận cái gì

Hoắc Vi Vũ nhíu chặt mày, "Anh có ý gì?"
Tô Bồi Ân liếc cô, "Nghe vậy mà vẫn chưa hiểu ra, chỉ số thông minh của cô thật thấp. Tôi rất đồng cảm với cô nha."
Tô Bồi Ân vỗ vỗ đầu Hoắc Vi Vũ, giống như trưởng bối đối xử với vãn bối.
Hoắc Vi Vũ gạt tay anh ra.


Cô đương nhiên nghe hiểu, chỉ là không tin Cố Cảo Đình còn thích cô.
Cô từng nói, cô đồng đi làm người phụ nữ không danh không phận ở bên cạnh Cố Cảo Đình,thế nhưng lại bị anh cự tuyệt.
Anh hận cô hại chết người anh em của mình.


Nếu còn thích cô, vậy thì anh cũng nên bày tỏ rõ ý tứ một chút.
Giả dụ như cô không chấp nhận được việc anh chỉ vài ngày đã yêu Đan Địch Tư Lục Phỉ, anh cũng không thể chấp nhận việc cô vài ngày đã ôm con bỏ đi.
Đại loại như vậy.


"Không phải cứ ghen là sẽ thích, cũng như việc anh gọi tôi là bà xã thì chúng ta liền có quan hệ vợ chồng. Tôi mệt rồi, muốn ngủ một lúc, đừng có nói chuyện với tôi.." Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng, nhắm mắt lại.


Có thể là do đang mang thai, có thể là do mệt mỏi, cũng có thể là vì trái tim thực sự mệt mỏi nên cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Không biết trôi qua bao lâu, xe sáng lên một cái, cô tỉnh giấc.
Trên người là tây trang của Tô Bồi Ân.
Chiếc áo có mùi Cổ Long nhàn nhạt, rất dễ ngửi.


Cô nhìn sang bên cạnh.
Anh ngồi bên trong xe thoải mái ăn đồ ăn, chán ghét nhìn cô.
"Lúc cô ngủ còn chảy nước miếng nữa đó, cô biết không?" Tô Bồi Ân hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngồi bật dậy, chùi chùi miệngxấu hổ nói: "Chảy thì chảy, hại gì anh à?"


"Hại quần áo của tôi, chắc cô bị bóng ma tâm lý ám ảnh lắm nhỉ." Tô Bồi Ân lau lau áo của mình đắp trên người cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn đến chỗ cổ áo bị ướt.
Thật mất mặt quá đi.


"Anh thông minh như vậy còn lấy áo đắp cho tôi?" Hoắc Vi Vũ hỏi một câu, sau đó liền cảm thấy bản thân thật tệ, anh đã có lòng tốt dùng áo của mình đắp lên cho cô rồi.
Cô hạ giọng, "Đợi tìm được khách sạn, tôi sẽ giặt nó, sau đó trả lại cho anh."


"Được, vậy đi thôi, tìm được khách sạn, chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm, tôi biết một khách sạn gần đây, đồ ăn ở đó cũng không tồi." Tô Bồi Ân nói, vắt áo lên tay, xuống xe.
Hoắc Vi Vũ nhìn trời đang sẩm tối, trong lòng có chút sầu não.


"Anh nói xem, một nơi phồn hoa đô thị như thế này, tại sao vẫn còn nhiều nơi nghèo khổ đến vậy?." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ hỏi.


"Bởi vì đông đúc hay không còn dựa vào khách du lịch. Ở đây không có xưởng, tương đương với việc không có nhiều người tới làm ăn, hơn nữa đây còn là ở trên cao nguyên, phí vận chuyển vật tư tương đối cao. Cho nên, chỉ có một số ít người có thể trở nên giàu có." Tô Bồi Ân hài hước nhìn Hoắc Vi Vũ, "Nếu chúng ta có thể đầu tư thành công ở nơi này, có thể giải quyết được một phần việc phân bổ dân cư ở đây."


"Đây là chuyện tốt, anh là một thương nhân tốt bụng, hẳn sẽ được báo đáp." Hoắc Vi Vũ khó khăn cười.
Tô Bồi Ân nhìn của cô cười, khựng lại một chút, sau đó dời ánh mắt, di chuyển ra chỗ khác.
Bọn họ tới khách sạn tốt nhất ở Linh Đều.
Tô Bồi Ân dẫn cô đi ăn cơm.


Ngoài cửa khách sạn có tám quân nhân cầm thương đứng canh gác.
Hoắc Vi Vũ nhướn mày, tư thế này, hình như đã gặp đâu rồi.
Cô kéo kéo cánh tay Tô Bồi ÂN, "Chúng ta đổi nơi khác ăn đi."
"Nơi này là tốt nhất rồi." Tô Bồi Ân kéo cô đi vào.


Lính gác đứng ngoài cửa giơ tay chặn hai người lại.
"Thật xin lỗi, ngài tư lệnh đã bao cả nhà ăn, hôm nay chúng tôi không tiếp khách." Binh lính mặt không đổi sắc nói.