"Anh thật vô vị." Hoắc Vi Vũ cất giọng trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng.
"A." Tô Bồi Ân bật cười, con người nhìn chằm chằm cô.
Hắn cởi thắt lưng, rồi tới khóa quần.
Hoắc Vi Vũ cuối cùng không dám nhìn, đỏ mặt gắt lên: "Anh cứ xử lí công chuyện trước đi, tôi không quấy rầy nữa."
Tô Bồi Ân giữ chặt cánh tay cô, hỏi: "Không phải nói muốn xem sao?"
"Sợ đau mắt." Hoắc Vi Vũ hai mắt nhìn phía trước, trả lời hắn.
"Hoắc Vi Vũ, cô cũng không hơn cái gì hết." Tô Bồi Ân buông tay cô ra.
Hoắc Vi Vũ ngập ngừng, nhìn về phía Tô Bồi Ân mà lửa giận dâng lên ngùn ngụt.
Cách nói chuyện của hắn hình như đã nghe qua đâu đó
Nhưng mà, tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra là nghe qua ở đâu.
Tô Bồi Ân buông tay cô ra, liếc về phía cửa, nói: "Ra ngoài đi, ở cùng cô trong WC thật mất mặt quá.Ai không biết lại tưởng tôi... cùng cô suốt từ nãy tới giờ, như vậy không tốt cho tôi chút nào."
"Vậy tôi đi nhé?" Hoắc Vi Vũ dò hỏi.
"Còn không mau đi."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô chạy ra khỏi WC, từng nhóm tiếp viên hàng không đi qua nhìn cô với ánh mắt hiếu kì.
Hoắc Vi Vũ buồn bực, trở về vị trí của mình.
Khẽ liếc mắt sang bên cạnh, cô tình cờ thấy được hình ảnh in trên tập báo Tô Bồi Ân vừa đọc.
Trên đó in đầy những tin về câu chuyện tình yêu giữa Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ, còn có phần giới thiệu của Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Cô thực sự muốn biết, Đan Địch Tư Lục Phỉ là người phụ nữ như thế nào.
Tại sao Cố Cảo Đình lại nhất kiến chung tình với cô ta, ngay cả anh hai cũng khen ngợi cô ta hết lời.
Hoắc Vi Vũ cầm quyển báo lên xem.
Đan Địch Tư Lục Phỉ từ nhỏ đã học trường quý tộc, khí chất suất chúng, giỏi giang, là một người phụ nữ tài ba.
Cô là đội trưởng đội bóng bầu dục của trường, giỏi cưỡi ngựa, săn bắn.
Mười tám tuổi đã giỏi âm nhạc, tham gia cuộc thi đấu quốc tế được giải quán quân.
Cô còn là quán quân cuộc dự thi múa bale toàn quốc.
Năm mười chín tuổi, cô tiếp dọn vương tử Williams, được bà vô cùng khen ngời, phong là quận chúa đệ nhất mỹ nhân.
Hai mươi tuổi, cô chính thức làm việc trong bộ ngoại giao, tổ chức hơn chục buổi từ thiện, giúp đỡ hơn trăm em học sinh, còn lập ra mọt cô nhi viện lấy tên cô.
Hai mươi ba tuổi, cô tham gia danh viện quốc tế, lại đạt quán quân.
Cô ấy đúng thật là một phụ nữ tài hoa hơn người.
Cho dù chỉ đứng dưới ánh sáng đèn điện thì cô ấy vẫn vô cùng nổi bật.
Cố Cảo Đình yêu Hoắc Vi Vũ cô, không phải là quá tầm thường hay sao?
Cô có cái gì chứ?
Cô vừa ngốc nghếch lại tính tình không tốt, không có nhà để ở, đến cả công việc cũng còn đang trong giai đoạn thử việc.
Chỉ có duy nhất là tấm chân tình, nhưng tấm chân tình ấy đặt trước mặt Cố Cảo Đình cũng trở thành gánh nặng cho anh.
"Cô cầm đồ của tôi sao không hỏi trước chứ?" Tô Bồi Ân trở về liền lên tiếng.
Hắn nhìn quyển báo trong tay cô, lại liếc thấy hai mắt cô đang hồng lên, nhắc nhở," Bây giờ trong WC không có ai, nếu muốn khóc, cô có thể vào trong đó."
Hoắc Vi Vũ bật cười, "Khóc lóc có thể khiến tôi trở nên ưu tú như cô ấy sao? Khóc lóc có thể giúp tôi có được lòng đàn ông sao? Cứ coi như một thứ phế vật, tôi cũng muốn làm một phế vật kiêu ngạo, không ai mua, tôi sẽ tới nơi tôi nên tới."
"Chỗ đổ rác sao?" Tô Bồi Ân dùng hết mọi cách đả kích cô.
Hoắc Vi Vũ tức giận, tăng đề xin ben, hét lên: "Cho dù chỉ là rác rưởi, tôi vẫn muốn là rắc rưởi trong máy bay chiến đấu."
Vừa dứt lời, hàng loạt ánh mắt quái dị hướng về phía cô.
Hoắc Vi Vũ ngượng ngùng ngồi xuống, nhìn Tô Bồi Ân.
Hắn cười, bình thản lấy lại quyển báo.
"Đan Địch Tư Lục Phỉ không hề hoàn hảo như trong tưởng tượng của cô đâu, so với cô cô ta còn rác rưởi hơn. Ít ra cô ta cũng có chút nhan sắc hơn cô, nhưng cô ta trong mắt tôi không phải phụ nữ, mà là yêu tinh, mà tôi cực ghét loại người này." Tô Bồi Ân nói.
Hình như.... hắn ta nói thật.
"Các người lúc trước có quen biết nhau sao?" Hoắc Vi Vũ nghi hoặc.
"Nếu cô có cơ hội gặp cô ta, cô sẽ hiểu ý tôi thôi." Tô Bồi Ân thần thần bí bí trả lời..