"Anh không muốn sau này phải nhặt xác dùm người khác, còn nhớ rõ lần trước Cố Kiều Tuyết muốn bán em đến Việt Nam làm gà không, hội đấu giá lần này, không phải đơn giản như trong tưởng tượng của em, hoặc là, anh đi cùng với em, hoặc là ai cũng đừng đi." Lâm Thừa Ân tức giận.
Hai người giằng co.
Dì Lâm thấy thế, vội nói: "Tiểu Vũ, con để cho Thừa Ân đi theo với con đi, sau này nó là anh trai của con, nào có anh trai nào không lo lắng cho em gái mình. Một mình con đi, còn là người con gái xinh đẹp, chúng ta không lo lắng cho con thì lo lắng cho ai."
Hoắc Vi Vũ cũng hiểu được, còn từ chối có vẻ không tốt.
"Thừa Ân, vậy thì cám ơn." Hoắc Vi Vũ nói.
Lâm Thừa Ân nhíu mày, đau lòng nhìn Hoắc Vi Vũ, "Anh mong em có thể hạnh phúc, thật lòng."
"Hạnh phúc như người nước uống nước ấm lạnh thì sẽ tự biết, em theo đuổi không oán không hận." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói.
Từ chỗ dì Lâm về nhà, đã 9 giờ rưỡi tối rồi.
Lâm Thừa Ân đưa cô về.
Một mình cô đợi trong thang máy, trong lòng lạnh lẽo, cũng không biết, Bây giờ Duật Cẩn còn có... cho người theo dõi cô hay không.
Mở cửa đi vào, cô thấy Cố Cảo Đình ngồi ở trên ghế sofa.
Hoắc Vi Vũ ngừng lại, kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"
Cố Cảo Đình đứng lên, ánh mắt thâm sâu nhìn cô, khóe miệng mỏng lạnh bạc giương lên, "Xem ra, em không hy vọng tôi quay lại."
Cô nhìn thấy một bàn thức ăn ngon trên bàn cơm, mà Cố Cảo Đình vẫn ngồi đó không có nhúc nhích.
"Anh vào lâu rồi sao?" Hoắc Vi Vũ nhỏ giọng hỏi.
Anh quay mặt đi, không nói gì.
Thật đúng là ngạo kiều.
Hoắc Vi Vũ nhìn sườn mặt của cô, phàn nàn nói: "Nên tức giận hẳn là em đi, anh làm cho em lúng túng như vậy, còn phạt em viết tuyên ngôn, tất cả mọi người đang âm thầm chê cười em."
"Ai cười em, nói tên cho anh biết, anh lập tức để bọn họ thành trò cười." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói, sắc bén nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ nghe Cố Cảo Đình nói dở khóc dở cười.
Bọn họ vất vả mới có thể gặp mặt, cô không muốn họ phải cãi nhau.
"trời sập rồi, em đi hâm nóng đồ ăn cho anh." Cô đi ngang qua người anh, đến trước bàn ăn.
Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, ôm cả người cô vào trong ngực, lạnh đôi mắt liếc nhìn cô, "Sao trong buổi tiệc em không nhìn anh?"
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Anh sẽ không bởi vì này mà tức giận chứ?” Sao cô cảm thấy, Cố Cảo Đình, vẫn còn rất ngây thơ nha.
Nhưng cô không biết, cô là người duy nhất có thể để anh xuất hiện một mặt ngây thơ như vậy.
"Em thấy thế nào?" Cố Cảo Đình hỏi lại.
"Em nhận được một tin nhắn, quá rung độ, nên cả người không có tinh thần." Hoắc Vi Vũ dịu dàng nói.
Có ý làm nũng và cáo trạng.
Tâm tình Cố Cảo Đình mềm mại, tức giận lập tức đều tan thành mây khói, "Sao? Xảy ra chuyện gì."
"Em cho anh xem." Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại ra, click vào link kết nối trong tin nhắn, địa chỉ Internet đã không tồn tại.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, sớm biết như vậy, cô nên lưu lại.
"Nhìn cái gì?" Cố Cảo Đình nghi hoặc hỏi.
"Ngụy Ngạn Khang gửi một tấm hình cho em, là mẹ em, anh ta nói mẹ em không có chết." Hoắc Vi Vũ giải thích nói.
"Mẹ của em không chết?" Cố Cảo Đình cũng vô cùng khϊế͙p͙ sợ, "Có phải có người lớn lên rất giống mẹ em không?"
"Không có khả năng ngay cả chi tiết nhỏ cũng giống như đúc, anh tìm giúp em được không? Em muốn biết, vì sao bà lại bỏ em và ba, cho dù ba không phải ba ruột của em, nhưng bà là mẹ ruột em." Hoắc Vi Vũ có chút thương cảm, chỉ có ở trước mặt của anh, cô mới biểu hiện ra một mặt yếu ớt không muốn cho ai biết.