"Cô ta, là A Tử mà cậu nói sao?" Tô Bồi Ân một thân âu phục màu trắng, đi tới, ưu nhã hỏi.
"Đúng vậy, xinh đẹp không?." Duật Nghị có chút thất bại.
"A, quả nhiên ánh mắt của cậu có vấn đề." Tô Bồi Ân không khách khí đả kích nói.
Duật Nghị nhìn về phía Tô Bồi Ân, ghét bỏ nói: "Anh tới đây, tôi đảm bảo không đánh anh."
Tô Bồi Ân ung dung cười nói: "Đánh thắng được sao? "
Duật Nghị một quyền đánh về phía Tô Bồi Ân.
Tô Bồi Ân dễ dàng cầm cổ tay Duật Nghị, "Dũng mãnh thiện chiến như Tướng Quân, thật sự là chuyện vui lớn của quốc tế."
Duật Nghị đen mặt, chỉ vào cửa sau, "Anh cút cho tôi, ngựa không dừng vó, đừng để cho tôi phải nhìn khuôn mặt xỏ giày của anh."
"Người biết chúng ta, ai cũng nói tôi đẹp trai hơn cậu, có thể so sánh với tôi, cũng chỉ có Cố Cảo Đình thôi." Tô Bồi Ân giương lên nụ cười, kiêu ngạo nói.
Duật Nghị lắc đầu, "Anh hết thuốc chữa, đã đến cảnh giới mặt dày không biết xấu hổ, người chim, cố gắng bay đi, lăn."
Tô Bồi Ân rất lịch sự, đi về phía cửa sau.
Duật Nghị nghĩ thầm không đúng, nếu để cho anh ta từ cửa sau đi ra, không phải tự tạo thêm tình địch cho mình sao?
Một người Cố Cảo Đình, đã làm cho cậu ta lao lực quá độ rồi.
"Quay lại, đi cửa trước." Duật Nghị hô.
"Vì sao?"
Duật Nghị nở nụ cười, "Cho anh ở trong một đám người lừa gạt tôi, sống chung với tiểu nhân âm hiểm lục đục với nhau, đối với anh là một loại rèn luyện, anh nên cám ơn tôi."
"A." Tô Bồi Ân nở nụ cười, "Cám ơn cậu, những người kia chỉ là đồ chơi cho con nít mà thôi."
Duật Nghị: "..."
*
Hoắc Vi Vũ từ trong tiệc đi ra ngoài gọi taxi, đi gặp dì Lâm.
Cô dựa vào cửa ngẩn người.
Ngụy Ngạn Khang chỗ đó, khẳng định cô không thể đi một mình.
Tìm Thừa Ân?
Nếu như Cố Cảo Đình biết cô và Thừa Ân cùng một chỗ, đoán chừng sẽ tức giận, bị Cố Cảo Đình biết cô đi tìm Ngụy Ngạn Khang cũng sẽ tức giận.
Trong đầu lóe lên một ánh sáng.
Cố Cảo Đình quyền thế ngập trời, không có người thoát khỏi lòng bàn tay của anh, nhưng đi tìm Cố Cảo Đình, vậy chẳng phải là xong rồi sao?
Hoắc Vi Vũ gõ đầu của mình một cái, gần đây hình như cô bị chập mạch rồi.
Trong tình yêu con người ta thật sự ngốc đi rất nhiều, chỉ số thông minh thẳng tắp hạ xuống.
Lúc cô và Cố Cảo Đình có gặp mặt, nhờ anh giúp đỡ là được.
Bất tri bất giác, xe đã đến cửa bệnh viện.
Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, đến tiệm bên cạnh mua một giỏ trái cây, đi vào bệnh viện thăm dì Lâm.
Lâm Thừa Ân đang ở đây, vừa nói chuyện với dì Lâm, vừa tra tư liệu trên mạng.
"Hôm nay Tiểu Vũ sẽ đến đây sao?" Dì Lâm mong chờ nhìn cửa phòng hỏi.
"Vâng, sẽ đến." Lâm Thừa Ân lên tiếng.
"Con nói xem, chuyện đời thật sự không đoán trước được, rõ ràng Tiểu Vũ chúng ta được làm thái tử phi, mẹ nhìn Tiểu Vũ từ nhỏ liền không bình thường, nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ thành công, vốn muốn bồi dưỡng thành con dâu, đều tại con, không hăng hái tranh giành." Dì Lâm quở trách nói.
"Chỉ cần không phải Cố Cảo Đình, cô ấy chọn ai con cũng ủng hộ. Không phải mẹ muốn nhận cô ấy làm con gái nuôi sao? Sau này chúng ta sẽ là người nhà của nhau." Lâm Thừa Ân trầm giọng nói.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp.
Cô biết, Thừa Ân và dì Lâm thật sự quan tâm cô, bảo vệ cô, nhưng cô yêu Cố Cảo Đình. Cô muốn ở cùng một chỗ với Cố Cảo Đình.
Không muốn suy nghĩ nhiều, đi một bước, tính một bước vậy.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa ra, đi đến.
"Tiểu Vũ." Dì Lâm vui mừng gọi.
Bà kéo tay Tiểu Vũ qua, đau lòng nhìn Hoắc Vi Vũ, "Gần đây con gầy quá."
"Con mới biết, thì ra con không phải con ruột của ba." Hoắc Vi Vũ nói trắng ra.
"Aizz, cũng không có cách, người đàn ông Hoắc gia vô sinh." Lâm mụ mẹ bất đắc dĩ nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."