Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 514: Cái kia chính là yêu

"Anh Khang, em sẽ không tránh anh nữa, đừng để ý Cố Kiều Tuyết, về sau em sẽ ngoan, nghe lời, em không nên yêu Cố Cảo Đình, tin tưởng em." Hoắc Vi Vũ nhắm mắt nói.
Giống như đang nói mớ.
Nước mắt giống như dây chân châu, chảy ra hốc mắt.
Chỉ có cô biết, tại sao lại chảy.


Mắt Cố Cảo Đình co lại kịch liệt, sắc mặt rất kém so với địa ngục còn đáng sợ hơn, giữ tợn có thể hủy thiên diệt địa.
Anh nắm chặt tay.
Huyệt thái dương nhảy lên.
Ở ngực, ngày càng phập phồng kịch liệt.


"Anh Khang, thật xin lỗi, em không nên ở cùng với Cố Cảo Đình, anh Khang đừng bỏ em, anh Khang." Hoắc Vi Vũ thét chói tai xong bật dậy, nhìn Cố Cảo Đình.
Nước mắt đã tùm lum.
Cô giả bộ đáng thương, kinh hoảng, giải thích nói:
"Vừa rồi em mơ thấy ác mộng."
"Mơ thấy ai?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.


"Ba." Hoắc Vi Vũ nói, đôi mắt rủ xuống, nước mắt vẫn không cầm được rơi xuống.
Cố Cảo Đình rất không bình tĩnh nắm chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ, nhìn cô:
"Em khóc vì ai? Vì ai?"
Hoắc Vi Vũ nhìn mắt Cố Cảo Đình sắc bén như đao.


Cứ hận cô như vậy đi, đừng hi sinh làm gì cho cô nữa, cứ ở trên cao hưởng thụ tất cả kính ngưỡng của mọi người.
"Anh làm gì vậy, đau quá." Hoắc Vi Vũ hất tay anh ra.
Cố Cảo Đình dùng thêm lực.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tay sắp bị bóp nát.
"Anh đừng thô lỗ như vậy, em không thích." Hoắc Vi Vũ không vui nói.


"Không thích anh thì thích ai? Trước kia không phải nói thích anh sao? Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc em suy nghĩ cái gì?" Cố Cảo Đình chất vấn.
Anh phát hiện, anh càng ngày càng không hiểu người phụ nữ mà anh theo dõi từ bén đến lớn này.
Cô lại mơ thấy Ngụy Ngạn Khang.


Giấc mơ kia là trong lòng của cô, hay đơn giản chỉ là một giấc mộng bình thường?
Cô không yêu anh, không yêu? Không yêu?!!!
Cố Cảo Đình mất bình tĩnh, nhìn kĩ cô, không buông tha bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.


"Em thích anh mà, anh làm gì vậy, thả em ra." Đôi mắt Hoắc Vi Vũ lấp lóe, không dám nhìn anh, giãy dụa.
Một cơn lửa giận, xông lên tâm trí, bao phủ lấy lý trí của anh.
"Anh đi giết Ngụy Ngạn Khang." Cố Cảo Đình đẩy Hoắc Vi Vũ ra, đứng lên.
"Anh giết đi, giết xong em sẽ giết anh." Hoắc Vi Vũ quát.


Cố Cảo Đình sửng sốt, đồng tử co lại.
Vậy giấc mơ hồi nảy là tiếng nói trong lòng của cô sao?
Tim của anh, như bị ném vào cối xay thịt, vỡ nát, loại đau nhức này, cũng như bị chém mấy ngàn dao, xong sát muối lên.
Mắt Cố Cảo Đình đỏ hồng nhìn cô, chất vấn:
"Em vẫn yêu anh ta?"


Hoắc Vi Vũ sờ nước mắt trên mặt, quay mặt chỗ khác, âm thanh nghẹn ngào nói:
"Không yêu."
"Nhìn anh trả lời." Cố Cảo Đình quát.


"Tại sao em phải yêu anh ta! Bảy năm thanh xuân còn chưa đủ sao! Nếu không phải anh ta, bây giờ em đã là một bác sĩ xuất sắc, làm nghề mình yêu thích nhất. Nếu không phải anh ta, em sẽ không bị tổn thương, rớt xuống vực sâu. Mỗi ngày đều ngủ không yên, cô đơn, cô độc, cô tịch, sống không bằng chết. Nếu không phải anh ta, em sẽ không như bây giờ, em hận anh ta!" Hoắc Vi Vũ thét lên.


"Không phải hận sao? Anh giúp em giải quyết." Cố Cảo Đình ngạo nghễ hướng ra cửa.
Hoắc Vi Vũ chạy lên, dép cũng chưa kịp mang.
Ôm lấy anh.
Cô nói đều là thật, cô thật không có yêu Ngụy Ngạn Khang.
Cô chỉ thích anh, yêu anh, tất cả, hoàn toàn đều cho Cố Cảo Đình.
Nước mắt vỡ đê.