Cô bình tĩnh nhìn Diêu Linh Mễ.
Trong đầu nghĩ tới Cố Cảo Đình đã nói: Nếu bắt đầu thích, liền không cho phép cô từ bỏ, nếu cô từ bỏ, tôi sẽ cầm tù cô ở bên người tôi cả đời.
Cô không cần anh cầm tù, tâm đã sớm ở trên người anh, sẽ không bởi vì khoảng cách và thời gian mà rời đi.
“Nếu tôi không muốn, cô làm sao đem tôi đi?” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt hỏi.
“Đánh ngất xỉu, mang đi.” Diêu Linh Mễ cười hì hì làm một động tác.
“Bất quá, như vậy có khả năng sẽ bại lộ mục tiêu, tư lệnh nói, cho dù bại lộ mục tiêu cũng muốn đem cô mang đi, cho nên, Hoắc Vi Vũ, cô thương dùm thân thể nhỏ yếu này của tôi đi, tôi nặng chưa được 45 kg.” Diêu Linh Mễ bán manh nói.
Hoắc Vi Vũ trầm mặc một phút đồng hồ.
Cố Cảo Đình muốn mang cô đi, cho dù Diêu Linh Mễ không mang cô đi, còn có những người khác tới.
Cô kháng cự không được, cũng sợ anh bị bại lộ.
“Tôi thu thập chút.” Hoắc Vi Vũ nói, xoay người về phòng.
Diêu Linh Mễ đi theo phía sau Hoắc Vi Vũ, tò mò hỏi: “Hoắc Vi Vũ, khi nào cô bắt đầu cùng tư lệnh vậy? cô còn nhớ rõ có một lần, cô trốn học hai tháng, trường học phải ghi tội cho cô không?”
“Làm sao vậy?” Hoắc Vi Vũ quay đầu sửa sang lại quần áo.
Cô nhớ rõ, lúc ấy, cô nhận được điện thoại, nói mẹ cô bạo mệnh đi tìm chết.
lúc cô trở về, cuối cùng cô không có nhìn mặt mẹ cô lần cuối.
Cô thực tức giận, cũng thực bi thương.
tức giận ba ba quá dứt khoát, bởi vì sợ bệnh mẹ sẽ lây nhiễm, mặt mẹ cũng không cho cô thấy.
Cô đã phản ứng rất lớn, cực kỳ phản đối không đi học.
Chuyện này cũng là một nguyên nhân làm cho cô đổi chuyên ngành.
“Tôi nhìn thấy là tư lệnh đến trường học giúp cô giải quyết.” Diêu Linh Mễ cười hì hì nói.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, nhìn về phía Diêu Linh Mễ.
Trách không được, lúc trước thầy giáo nói phải xử phạt cô, cô quay lại trường học, lại rất thái bình.
Cô còn tưởng rằng là thầy giáo dọa cô.
“cô còn nhớ rõ lúc trước lớp chúng ta không có máy điều hòa không?” tiếp theo Diêu Linh Mễ còn nói thêm, “Là tư lệnh giúp cho chúng ta, chúng ta hưởng thật nhiều ánh sáng từ cô, còn có, cô đổi chuyên ngành, cô là sinh viên nổi bật nhất khoa y dược của chúng ta, hệ chủ nhiệm căn bản sẽ không tha cho cô, là tư lệnh chào hỏi.”
đầu quả tim Hoắc Vi Vũ run rẩy lợi hại, cụp xuống đôi mắt.
Trong mắt có chút chua cay ướt át.
hóa ra, anh vì cô làm nhiều như vậy, thế nhưng cô một chút cũng không biết.
Xoay mặt, nhìn về phía bầu trời, nước mắt là có thể đảo trở lại trong lòng.
Diêu Linh Mễ không biết điều thăm dò đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, cười nói: “cô hòa hảo cùng tư lệnh đi, hiện tại tôi hoài nghi, lúc trước tư lệnh thu nhận tôi, an bài nhiệm vụ cho tôi, đoán chừng cũng là vì quan hệ với cô, cám ơn cô ha, ân nhân.”
“Tôi và anh……” Hoắc Vi Vũ vừa nói, giọng nói liền nghẹn ngào, không còn gì để nói, nhăn mày.
“Ha hả, kỳ thật, một thiếu nữ còn có thể vì người đàn ông này lưu nước mắt, chính là còn có cảm tình.” Diêu Linh Mễ phán đoán.
“Yêu nhất một người, không nhất định phải ở bên nhau, ở bên nhau, cũng không nhất định chính là yêu. Đi thôi.” Hoắc Vi Vũ xách lên ba lô, mang ở trên người.
“Cho nên, cô giận dỗi với tư lệnh, là có người uy hϊế͙p͙ cô, đúng không? Bằng không vì cái gì người yêu nhất không thể ở bên nhau?” Diêu Linh Mễ bừng tỉnh đại ngộ, vui vẻ ra mặt, “Tôi muốn nói với tư lệnh, miễn cho tư lệnh khổ sở, anh vừa rồi lúc ra lệnh cho tôi, có tức giận.”