Bên trong nhà Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ đập cửa, kêu đến khàn giọng: "Lâm Thừa Ân, anh thả em ra ngoài, anh mau thả em ra ngoài, đừng để em hận anh, anh thả em ra ngoài."
Lâm Thừa Ân ngồi trên ghế sofa, trong mắt quyết tuyệt mà lạnh lẽo. Anh không thể nào để Hoắc Vi Vũ đi chịu chết, anh càng thêm căm hận cùng chán ghét Cố Cảo Đình.
“Nếu anh không thả em ra ngoài, em liền chết trước mặt anh, em không đùa giỡn với anh, một, hai, ba!" Hoắc Vi Vũ uy hϊế͙p͙ nói.
Lâm Thừa Ân nghe thấy trong phòng không còn âm thanh, lo lắng liền bước tới mở cửa.
Hoắc Vi Vũ thừa cơ hội từ bên trong lao ra. Lâm Thừa Ân bắt lấy cánh tay của cô.
"A!" Hoắc Vi Vũ điên cuồng cào trên cánh tay của Lâm Thừa Ân, gây ra một loạt vết thương. Lâm Thừa Ân vẫn không buông tay, bắt lấy cánh tay còn lại của cô. Hoắc Vi Vũ tránh được, nhưng anh lại giật trúng y phục của cô.
Xoẹt một tiếng, trước đó áo của cô bị ngấm nước nên rất dễ dàng xé rách.
Lúc này Hoắc Vi Vũ như người điên, liên tục vừa cào vừa đánh lên người Lâm Thừa Ân, nhưng vẫn không thoát khỏi tay anh. Cô hướng tay của Lâm Thừa Ân hung hăng cắn mạnh lên. Lâm Thừa Ân bị đau liền thả cô ra, Hoắc Vi Vũ trong mắt đã không còn lý trí, hướng cánh tay còn lại của anh tiếp tục cắn tới.
Hai mắt Lâm Thừa Ân co lại dữ dội, cầm tay của Hoắc Vi Vũ nhấc lên. Hoắc Vi Vũ cắn không đến cánh tay của hắn, ánh mắt sắc bén lướt qua cổ của anh. Lâm Thừa Ân ý thức được nguy hiểm, dùng sức đẩy Hoắc Vi Vũ xuống ghế sofa,hắn nắm chặt tay của Hoắc Vi Vũ cố định trên đỉnh đầu, cô dùng chân liều mạng đạp hắn. Lâm Thừa Ân bị đạp đau, cũng không còn lý trí, đem mớ vải rách còn lại trên người nàng toàn bộ lấy xuống,đầu gói đè ép chân của Hoắc Vi Vũ, trói tay của cô lại.
Hoắc Vi Vũ giãy dụa, giãy dụa không xong, cô giống như dã thú gào thét: "a!"
Bộ dáng của cô nhìn quá dữ tợn, Lâm Thừa Ân có chút khựng lại. Hoắc Vi Vũ thừa cơ giải thoát đôi tay mình,Lâm thừa Ân lại muốn bắt lấy cổ tay cô. Hoắc Vi Vũ biết đánh không lại hắn,ôm phần gáy của Lâm Thừa Ân,hai chân cuốn lấy eo hắn,hàm răng sắc bén hướng cổ hắn cắn mạnh xuống.
"A" Lâm Thừa Ân kêu lên một tiếng đau đớn.
Cố Cảo Đình nghe được Lâm Thừa Ân a một tiếng, thân thể run nhẹ, sắc mặt kém mấy phần.
Một chân đá văng cửa,đôi mắt đỏ ngầu nhìn về đôi nam nữ trên ghế sofa.
Hoắc Vi Vũ chủ động ôm Lâm Thừa Ân,cuốn lấy eo của hắn, Lâm Thừa Ân đã không còn y phục ở thân trên.
Hoắc Vi Vũ cũng để lộ gần hết nửa thân trên, cô buồn bực giữ cổ của Lâm Thừa Ân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Cố Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ một hồi hoảng hốt, cô đang mơ sao,cảm thấy không chân thực gọi:"Cố Cảo Đình."
Lâm Thừa Ân nhìn thấy kinh hỉ trong mắt Hoắc Vi Vũ, cắn răng nắm lấy cằm Hoắc Vi Vũ:"Tiểu Vũ,em làm anh thực dễ chịu,chúng ta tiếp tục nào."
Hoắc Vi Vũ run rẩy, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thừa Ân, đây không phải một Lâm Thừa Ân dịu dàng mà cô từng quen, cô căn bản không biết tên quái vật trước mắt này.
Anh biết mình đang nói gì không?
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía cửa, muốn lên tiếng giải thích.
Cố Cảo Đình đã không còn ở đó.
Lòng cô rơi "bịch" một cái, muốn nhanh chóng đuổi theo anh. Lâm Thừa ân đè ép tay của nàng, kiềm chế ở chân của cô, không cho cô động đậy, hô: "A, Tiểu Vũ, tiếp tục dùng sức, a.." Hoắc Vi múa kinh dị nhìn Lâm Thừa ân, thét to: "Cố... ưm ưm ưm ưm."
Anh ngăn chặn môi của cô, không cho cô phát ra tiếng.
Thượng trung tá cũng nhìn không nỗi nữa, vốn còn muốn tìm Hoắc Vi múa lý luận, nhìn thấy bọn họ hôn môi, cái gì cũng không muốn nói nữa, đuổi theo Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ đến ý định tự tử... Đều có rồi.