Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 421: Toàn thắng, tâm tưởng sự thành(*muốn gì được nấy)

"Hoắc Vi Vũ, cô cố ý phải không?" Lý Nghiên Hiền thét lên.
"Tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối muốn tốt cho bà." Hoắc Vi Vũ kéo ghế ra ngồi xuống, cằm dưới liếc về phía vị trí đối diện, "Ngồi đi."


Ánh mắt Lý Nghiên Hiền đỏ bừng, tức giận nhìn Hoắc Vi Vũ, "Cô đừng hòng để tôi đưa bút ghi âm cho cô."


Khóe miệng Hoắc Vi Vũ cong lên, lười biếng tựa ở trên mặt ghế, "Không sao, tôi lấy băng ghi hình phát lên trên mạng, còn có ghi âm vừa rồi bà nghe được, bà cảm thấy chồng bà sẽ có kết quả thế nào, mặt mũi của bà có thể giữ được công ty Kình Thiên không hay nó biến mất trong một đêm, trong suy nghĩ của mấy đứa con của bà, hình tượng cao lớn dịu dàng của ba mẹ có thể đêm sụp đổ trong một đêm hay không."


Lý Nghiên Hiền nắm thật chặt nắm đấm, "Cô dám uy hϊế͙p͙ tôi?"


Hoắc Vi Vũ vân đạm phong khinh(* chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm ‘nhàn nhạt’ như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi) nở nụ cười, "Còn có, nội dung của cuộc gọi bà nói với tôi, ví dụ như làm cho Thái Nhã bị hủy dung, làm cho bà ta cởi đồ nhảy múa,..., những việc này, bà nói, Cố Cảo Đình có thể ra mặt cho mẹ mình không nhỉ."


Lý Nghiên Hiền nghiến răng nghiến lợi, "Cô gửi hình lên trên mạng, Cố Cảo Đình cũng sẽ không bỏ qua cho cô."


"Là tôi tự tay hủy dung mẹ anh ta không thành? Hay là do tôi tố cáo không thành hả? Không cần lo lắng thay cho tôi, nếu tôi dám làm, cũng có thể toàn thân trở ra, nhưng bà..." Hoắc Vi Vũ dừng lại, ánh mắt lạnh lùng hơn, "Dựa theo thủ đoạn của Cố Cảo Đình, nhất định sẽ sống không bằng chết."


"Tôi thấy cô không muốn lấy bút ghi âm rồi!" Lý Nghiên Hiền tức giận nói.
"A." Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, ánh mắt lại càng thêm sắc bén, nghiêm túc đàm phán nói: "Đưa bút ghi âm cho tôi, tôi trả băng ghi hình cho bà, tất cả ghi âm đều xóa bỏ."
Lý Nghiên Hiền đoạt lấy túi xách của Hoắc Vi Vũ.


Hoắc Vi Vũ rất trấn định, nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: "Tất cả mấy thứ đó tôi đã gửi qua mail khác, bà xóa hết ghi âm và video cũng vô ích thôi."


Lý Nghiên Hiền như muốn nổi điên, dùng sức ném túi xách vào người Hoắc Vi Vũ, tức giận mắng to: "cô và Thái Nhã rất giống nhau, đều là người hèn hạ, đồ điếm, đồ bỏ đi không biết xấu hổ, là tiểu nhân âm hiểm."


Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nghe bà ta nhục mạ, mở túi xách lấy giấy cam đoan của Thái Nhã và Ngụy Tịch Phàm từ bên trong ra, đặt trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt Lý Nghiên Hiền, "Bây giờ bà có nhược điểm của bọn họ, đừng đặt toàn bộ trọng tâm ở trên người Ngụy Tịch Phàm, bà không chỉ hủy hoại cuộc đời bà, mà còn có thể để cho ông ta càng chán ghét."


Lý Nghiên Hiền cầm tờ giấy cam đoan trên bàn, tức giận nhìn Hoắc Vi Vũ, "Chuyện của tôi chưa tới phiên cô nói, Hoắc Vi Vũ, cô thật sự không biết tốt xấu, Thái Nhã khắp nơi nhằm vào cô, muốn giết chết cô, cô vẫn còn giúp bà ta, đáng đời cô bị bà ta chỉnh chết."


Hoắc Vi Vũ giơ lên nụ cười chua xót, "Ít nhất tôi không thẹn với lương tâm."


"Không thẹn với lương tâm, cô không phụ lòng tôi sao?" Lý Nghiên Hiền lấy máy ghi âm từ trong túi xách ra, rất kích động nói: "Tôi nói sự thật cho cô biết cô quay ngược trở lại uy hϊế͙p͙ thôi, cô lại báo đáp cô như vậy sao? Cô là người trong ngoài không đồng nhất, đồ đê tiện."


Hoắc Vi Vũ nhìn máy ghi âm trong Lý Nghiên Hiền, vành mắt đỏ lên.
Đó là món quà cô tặng ba trong ngày sinh nhật 50 tuổi của ông, phía trên có tên của cô và ba, đó là bút cô định chế (*hàng đặt theo yêu cầu) đấy.


Cô dời ánh mắt, nhìn vào khuôn mặt của Lý Nghiên Hiền, khuyên nhủ: "Ngừng oán hận mới tốt với bà, đừng chờ đến không cách nào quay đầu lại mới hối hận mình đã từng quá cực đoan, một khi Thái Nhã gặp chuyện không may, Cố Cảo Đình sẽ không chịu để yên đâu."


"Lúc nào thì cô đã trở thành chúa cứu thế rồi hả, cầm đi đi, bà tám." Lý Nghiên Hiền quăng bút ghi âm lên mặt của Hoắc Vi Vũ.
Mặt bị trầy sướt rồi.
Bút ghi âm rớt xuống trên đùi của cô.
Hoắc Vi Vũ cầm bút ghi âm.
Hôm nay, tất cả sự trả giá đều đáng giá...