Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, trong mắt lướt qua một tia đắng chát, "Tôi cũng không biết mình muốn nhất là thứ gì? Xin phu nhân chỉ điểm?"
Lý Nghiên Hiền ngừng lại, đề phòng nói: "Cô muốn lừa tôi à? Chờ cô hủy khuôn mặt của Thái Nhã, tôi sẽ nói cho cô biết, nếu như tôi nói, không phải đều cô muốn biết, tôi cho cô hai trăm vạn."
Hoắc Vi Vũ trực tiếp nhét chai về trong tay Lý Nghiên Hiền, "Hủy khuôn mặt người khác là phải ngồi tù, hủy dung mẹ của Cố Cảo Đình, tôi không có dũng khí lớn như vậy, tôi cũng không thấy có chuyện gì cần tôi phải trả giá lớn như vậy, xin lỗi, tôi không làm được."
Hoắc Vi Vũ dứt khoát đi về phía văn phòng.
"Cô có thể tính kế bà ta, làm cho bà ta không cẩn thận, ví dụ như, để trong hộp trang điểm của bà ta, những việc này, không cần tôi dạy cho cô chứ." Lý Nghiên Hiền nói với bóng lưng của Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không quay đầu lại.
Cô và Thái Nhã không có thâm cừu đại hận như vậy.
Thông qua việc hủy dung người khác, để đạt được mục đích của mình, loại chuyện ích kỹ hại người như vậy cô không làm được.
Công ty này, cô không thể ở lại nữa.
Hoắc Vi Vũ trở về đánh đơn từ chức.
Trong văn phòng một đám phụ nữ vây quanh trước máy vi tính.
"Trời ạ, anh ta rất đẹp trai, ánh mắt kia, khuôn mặt kia, tôi mê chết anh ta rồi." Đồng sự A nói.
"Mấy người lưu tấm này lại cho tôi, tôi muốn tải về làm màn hình nền điện thoại." Tần Vi hưng phấn, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ bờ môi.
Cô ta thật sự rất thích anh.
"Lần trước tôi đã thấy dáng vẻ anh ta mặc quân trang, rất đẹp trai, giống như ánh mặt trời, rất man." Đồng nghiệp B nói.
"Cho tôi, cho tôi." Tần Vi háo sắc nói, đôi mắt liếc về phía Hoắc Vi Vũ, "Lấy tấm hình trên điện thoại của cô gửi cho tôi luôn, tôi muốn pts thành khuôn mặt của tôi."
Hoắc Vi Vũ kéo ghế ra, ngồi xuống.
"YAA.A.A.., Hoắc Vi Vũ, cô cũng thích Cố Cảo Đình sao, thật không nhìn ra nha." Đồng nghiệp a trêu chọc nói.
"Cô ta càng khó chịu hơn mấy người. Có điều Hoắc Vi Vũ, tấm ảnh có người phụ nữ đúng kế bên Cố Cảo Đình là ai? Cô tìm ở đâu ra được nguyên tấm đó vậy?" Tần Vi tò mò hỏi.
"Tôi xóa ảnh chụp rồi." Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nói, ấn mở Computer.
Liếc mắt một cái liền thấy được trang đầu của báo nói tới tin tức của cuộc tuyển cử.
"Hội nghị tuyển cử thủ trưởng hải quân Hồng Việt hải, cuối cùng Ngao Long đã trở thành người chỉ huy bộ phận hải quân, Ngao Long bày tỏ, nhất định là cho nước B một thái độ rõ ràng, không tiếc tất cả, thành lập quốc uy, danh vọng quốc gia."
Cố Cảo Đình thật sự thắng lợi.
Một cuộc tranh giành quyền lợi, mấy người quật khởi, mấy người ngã xuống.
Bò lên cao, đứng ở chỗ cao nhất, cô ngước nhìn lên, có thể nhìn được anh.
Hoắc Vi Vũ tắt đi trang web, mở word ra.
File ngay chính giữa là bốn chữ đơn từ chức(*辞职报告, trong tiếng trung có 4 chữ).
Tần Vi nhìn Hoắc Vi Vũ xa cách với cô ta như vậy, không vui nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, thấy được chữ cô đánh trên máy tính.
"Hoắc Vi Vũ, cô muốn từ chức à, sao vậy? Có chỗ làm tốt hơn sao?" Tần Vi nhiều chuyện nói.
"Thân thể không tốt lắm, muốn nghỉ ngơi." Hoắc Vi Vũ đơn giản nói.
"Aizzz, quả thật tôi rất hâm mộ những thiên kim tiểu thư như mấy người muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, chúng tôi muốn nghỉ ngơi còn phải liều mạng làm việc vì cuộc sống." Tần Vi quái gở nói.
Hoắc Vi Vũ không chuyện với cô ta, cũng lười giải thích.
Cô đánh đơn từ chức xong, đặt lên bàn của Trương Ái Hoa.
Trương Ái Hoa rất kinh ngạc, "Không phải đang làm rất tốt sao, làm sao vậy?"
"Lý do cá nhân, tôi làm ở đây cũng không lâu, không có công việc gì để chuyển giao, phiền toái rồi." Hoắc Vi Vũ gật đầu, từ bộ phận nhân sự đi ra, về tới phòng làm việc của mình.
Cô lấy chiếc nhẫn trên cổ cầm xuống dưới, để ở trong túi xách.
Hôm nay, cô còn có chuyện quan trọng phải làm...