Hoắc Vi Vũ ngừng run chân, kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảo Đình.
“Bên trong có một trăm triệu, mặc định ở tài khoản ngân hàng, dùng bao nhiêu sẽ có thêm bấy nhiêu nếu nhàm chán, có thể cho dì Long mang cô đi ra ngoài mua sắm, đừng làm việc tôi tức giận.” Cố Cảo Đình nhắc nhở.
“Anh nói việc làm anh tức giận là cái gì?” Hoắc Vi Vũ quyến rũ hỏi.
đôi tay anh chống ở trên tay vịn ghế dựa cô ngồi.
hơi thở trong suốt tới gần, càng hung hiểm hơn chính là ánh mắt anh.
“Cô thông minh như vậy, hẳn là biết tôi nói cái gì?” Cố Cảo Đình khóa cô nói.
đôi mắt Hoắc Vi Vũ rũ xuống, ngón tay ở trên thẻ ngân hàng nhẹ điểm.
Ở nhận thức của cô, phụ nữ dùng tiền của đàn ông, sẽ hạ thấp vị trí, đã không có địa vị, hình thành nam tôn nữ ti, nam thượng nữ hạ.
Cô không thể tùy ý sinh hoạt, nơi chốn đã chịu hạn chế, anh tức giận sự tình liền không thể làm.
Hoắc Vi Vũ phóng xạ ra một đạo lệ quang.
Cô muốn làm liền làm, tưởng cuộc sống như thế nào liền sống như thế đó, cô luôn luôn tự do.
Hoắc Vi Vũ cầm thẻ ngân hàng trên bàn, đưa cho Cố Cảo Đình, “tâm ý tư lệnh tôi nhận, nhưng mà tiền tôi xài chính mình tự kiếm, cảm tạ.”
Cố Cảo Đình sắc mặt trầm xuống, mắt lạnh dữ dội, lạnh băng đến xương, “Tôi cho cô dùng liền dùng, cô trong lòng tính toán cái gì! Mặt khác, nên gọi tôil à gì cô không biết sao? Tư lệnh là để cô kêu đến sao?”
“Tôi không nghĩ sáng sớm cùng anh cãi nhau.” Hoắc Vi Vũ đem cái kẹp vỗ vào trên bàn.
Cố Cảo Đình tùy tay phất một cái, kẹp cùng chén trên bàn ném tới trên mặt đất, phát ra âm thanh trong trẻo vỡ tan.
“Ai muốn cùng cô tranh cãi.” Anh xoay người, đi hai bước, đưa lưng về phía cô, trầm giọng nói: “Có việc gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, hướng tới cửa sãi bước đi tới.
Dì Long chạy nhanh ra mở cửa, cung kính đứng ở một bên.
Hoắc Vi Vũ lúc này mới phát hiện trung tá Thượng đứng ở cửa.
Dì Long đem cửa đóng lại, ý vị thâm trường đối Hoắc Vi Vũ nói: “Phu nhân không nên làm cho thiếu gia tức giận, thiếu gia chờ phu nhân hai giờ, trung tá Thượng bọn họ vẫn luôn đứng ở cửa.”
“Chờ tôi làm gì!” Hoắc Vi Vũ nhìn lướt qua canh táo đỏ nấm tuyết trên mặt đất, phẫn nộ hỏi, “Giáo huấn tôi? Uy hϊế͙p͙ tôi? Vẫn là đe dọa tôi?”
Dì Long có chút bực, “Thiếu gia đối phu nhân đủ tốt, tôi còn không có thấy qua thiếu gia đối ai tốt như vậy, nhẫn nại. Phu nhân hẳn là kiểm điểm một chút tính tình chính mình, làm người nhìn thực sự tức giận.”
“tức giận?” Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, đứng lên, lạnh nhạt nhìn dì Long, “Dì là người bên Cố Cảo Đình, dì đứng ở trên lập trường của anh suy xét sự tình, tôi không trách dì, nhưng là,dì còn không có tư cách giáo huấn tôi.”
“Tôi không phải giáo huấn phu nhân, chỉ là, thiếu gia cho phu nhân thẻ ngân hàng là ý tốt, phu nhân hà tất chọc người tức giận.” Dì Long cúi đầu nói.
“Tôi tay làm hàm nhai có sai sao? Không nhận thẻ ngân hàng chính là tội ác tày trời? Tôi không hiểu các người này đó cao cao tại thượng tư tưởng cự tuyệt chính là ngỗ nghịch, khống chế không được, liền uy hϊế͙p͙!
Tôi yêu cầu, không phải bị khống chế!
Đạo bất đồng khó lòng hợp tác, dì có thể từ nơi này rời đi.” Hoắc Vi Vũ tức giận nói, xoay người đi vào phòng, dùng sức đóng sầm cửa phòng, vành mắt đỏ bừng, quật cường mà nước mắt hàm ở trong mắt.
Cố Kiều Tuyết là em gái Cố Cảo Đình, cho nên, anh bảo hộ em gái, uy hϊế͙p͙ cô, cô chỉ có thể nén giận.
Cô chưa từng nghĩ tới muốn đoạt lại Ngụy Ngạn Khang, càng không nghĩ tới phá hư bọn họ, chính là ở tâm lý bọn họ, cô chính là tâm địa rắn rết, tùy thời mà động.
Nếu không phải phòng vệ chính đáng, cô căn bản liền không muốn cùng bọn họ những người này lại có liên quan.
Bọn họ không hiểu biết cô, không biết con người cô, cô cần gì phải vì những người đó sinh khí.
Cô không cần sinh khí, không cần ủy khuất.