Hoắc Vi Vũ hoảng sợ ngừng lại, nhìn về phía tủ.
Mai Kinh Sơn sẽ không biết cô đang ở trong tủ đâu.
Mặc dù cô và Thừa Ân là giả bộ.
Người cô thích là Cố Cảo Đình.
Nhưng cô phải bảo vệ một nhà của Thừa Ân an toàn, đó là trưởng bối đối xử với cô như con ruột, là bạn thân của cô.
Lâm Thừa Ân dừng bước, quay đầu lại nhìn Mai Kính Sơn.
"Cậu không phát hiện sao, bạn gái của cậu vừa đi, Cố Cảo Đình cũng đi rồi?" Mai Kính Sơn tiếp tục nói.
Trong đầu Hoắc Vi Vũ hò hét hoảng sợ.
Cô cảm thấy khẳng định mình đã xong đời.
Một chút đề phòng và chuẩn bị cũng không có, sao có thể đối mắt với tai kiếp tiếp theo đây.
"Sau đó thì sao?" Lâm Thừa Ân hỏi, sắc mặt xanh mét.
"Nói không chừng, bọn họ đang ở nơi hẻo lánh nào đó mà chúng ta không biết làm chuyện mà đàn ông rất muốn làm." Mai Tướng quân châm ngòi nói.
Lâm Thừa Ân cắn răng, đôi mắt lạnh lùng, "Tướng Quân ông rãnh rỗi như vậy, thật sự làm cho người ta lo lắng."
Anh nói xong, quay người, đẩy cửa đi ra ngoài.
"Thật không biết điều." Mai Kính Sơn tức giận nói, cầm gạt tàn thuốc trên bàn nện trên mặt đất.
Cái gạt tàn thuốc bắn ngược đụng trên tủ.
Ngăn tủ bị bắn hở ra một đường nhỏ.
Ánh sáng tiến vào ngăn tủ
Hoắc Vi Vũ bị dọa hít một hơi.
Cố Cảo Đình nâng cằn của cô lên, cúi người, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Ánh mắt vô cùng bức người, như là sa tăng ở ẩn trong bóng đêm.
Tình cảnh trong tủ gần như hiện ra.
Mai Tướng quân đứng lên.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, đã không có dũng khí để đối mặt.
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn ra phía ngoài.
Ầm một tiếng, Mai Tướng quân nổi giận đùng đùng đóng cửa lại, rời khỏi.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nhìn về phía ngoài tủ.
Cuối cùng Mai Tướng quân đã đi.
Lúc này cô mới dám thở mạnh.
Trước người buông lỏng.
Cố Cảo Đình từ trong tủ bước ra ngoài, sau đó ôm cô đi ra.
Hoắc Vi Vũ cầm chặt cánh tay của anh, "Cố Cảo Đình, tôi từ bỏ, chỗ này lúc nào cũng sẽ có người tới."
Anh nhìn về phía cửa, ánh mắt liếc về phía khóa, trầm giọng nói: "Khóa lại."
Khóa lại, ý là bọn họ sẽ tiếp tục sao?
Hoắc Vi Vũ không hề động, cô không muốn tiếp tục, cô muốn đi.
"Cô không muốn khóa cũng được." ANh đi về phía sôfa.
"Đợi một chút." Cô bất đắc dĩ khóa cửa lại.
Khóe miệng Cố Cảo Đình giơ lên, nụ cười tà mị, làm nổi bật khuôn mặt của anh.
Anh kéo Hoắc Vi Vũ đến ngồi ở trên ghế,
Chính mình nửa nằm, ánh mặt trời rơi vào trên người của anh.
Lúc người đàn ông này quyến rũ, giống như yêu nghiệt.
Hoắc Vi Vũ ngồi không nhúc nhích.
Đôi mắt anh híp lại, nguy hiểm thăng cấp, "Trong vòng ba giây, cô còn bất động, thì tôi sẽ động."
"Một."
"Hai."
"Hazzz." Hoắc Vi Vũ thở ra một hơi, sợ anh rồi, côcúi người...
Mặt cô xấu hổ giống như táo đỏ, ngẩng đầu nhìn hướng về phía Cố Cảo Đình.
Anh thật sâu nhìn xem nàng, ngón tay thon dài trắng nõn cầm ngọc hành(*dương vật) để ở bên miệng, bờ môi có chút mở ra.
Gợi cảm như đầu độc người khác.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ có chút rung động kỳ lạ.
Cho tới bây giờ cô vẫn không có nghĩ đến, sẽ cùng với Cố Cảo Đình có một ngày như vậy.
Anh thoạt nhìn như xa không thể chạm, như một thiên thần cao cao tại thượng, chỉ có thể ngưỡng mộ, không thể nhìn trộm.
Bây giờ cô không chỉ nhìn trộm, còn giống như đang tiết độc.
"Chuyên tâm một chút." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Cô hận không thể đào lỗ chui vào trong đất, vừa khẩn trương, lại lo lắng.
"Trong tình huống này, anh chuyên tâm thử xem được không?" Hoắc Vi Vũ phàn nàn nói.
Anh bắt lấy chân của cô, kéo cô vào người anh.
"Ưm...."
Cảm tình quá mãnh mẽ, Hoắc Vi Vũ nắm chặt nắm tay nhỏ.
Sao anh có thể như vậy?
Cô chỉ nói thử xem, có điều… Nói một chút... Mà thôi.
"Xem ai ra trước, nếu như là cô, tôi sẽ trực tiếp tiến vào." Anh tà mị nói, mang theo uy hϊế͙p͙.