Được rồi, cô tìm được anh.
Anh đứng ở bên trên toà án quân sự.
Đối diện với cô.
Anh ở đó đại biểu uy nghiêm và quyền uy trên đài cao.
Một thân quân trang, cương trực công chính, anh vũ bất phàm.
Còn là thẩm phán việc của cô.
Tới chất vấn, có phải cô và Giang Khả có quan hệ hay không.?
Chớp mắt một cái, trong lòng Hoắc Vi Vũ thật đau.
Cô không trách anh không đến gặp cô, cũng không trách anh phủi sạch quan hệ với cô, thậm chí không trách anh buông tha Phùng Tri Dao.
Dù sao đó là người phụ nữ anh từng yêu.
Nhưng vì sao, hôm nay, lại cầm từng mũi tên bắn vào trái tim cô, nếu như anh..
Anh có thể không làm thẩm phán mà.
Hay là anh tốt với cô như vậy, đúng như lời bọn họ nói, là vì làm cho cô thích anh, sau đó nặng nề đả kích cô.
"Có phải cô là gián điệp hay không?" Cố Cảo Đình đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm anh.
Lúc đầu, annh thật sự cho rằng cô là gián điệp.
Trong mắt dậy sóng, thời gian dần trôi qua lạnh lẽo, đã không còn độ ấm.
"Không phải." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói.
Cố Cảo Đình thở dài một hơi, nhìn về phía tổng thống, "Tôi không còn gì để hỏi."
Tổng Thống suy nghĩ nói, "Tín vật của Giang Khả, có phải ở trên người của cô hay không?"
"Không có." Hoắc Vi Vũ gọn gàng mà linh hoạt nói.
"Có phải cô và Giang Khả có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không?" Mai Tướng quân hung ác hỏi.
Ánh mắt sắc bén của Cố Cảo Đình đảo qua.
Đã nói rồi, chỉ cho anh hỏi.
Anh chính là sợ những người kia hỏi đến, dễ dàng làm cho người ta sinh ra ý nghĩ khác và dẫn dắt vấn đề.
"Cô có thể không cần trả lời." Cố Cảo Đình nói với Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nâng cằm lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà bình tĩnh nói: "Không có."
"Cô đang nói xạo." Phùng Tri Dao rất kích động chỉ vào Hoắc Vi Vũ, "Nếu như cô và Giang Khả không có bí mật không thể cho ai biết, tại sao hắn phải cứu cô?"
"Hắn biết thương hương tiếc ngọc, đức hạnh cao cả, có gì sai sao?" Hoắc Vi Vũ châm chọc hỏi ngược lại.
Cô cảm thấy, mình là một người đang chiến đấu.
Cùng Cố Cảo Đình, cùng Phùng Tri Dao, cùng tổng thống, cùng Mai Kính Sơn.
Được rồi, cô đã quen một mình.
Trong mắt Phùng Tri Dao xét qua ánh sáng hung ác, sắc bén nói: "Không ai có thể nói kẻ thù của quốc gia có đức hạnh cảo cả, vì sao cô lại nói như vậy, hai ngườ rõ ràng chính là một phe."
Hoắc Vi Vũ biết mình rời vào bẫy của Phùng Tri Dao.
Nếu như tất cả mọi người cho rằng cô là gián điệp, cũng không có gì tồi tệ hơn, cô cũng không có gì để che dấu,.
"Qủa thật lúc trước tôi và Giang Khả đã gặp mặt." Hoắc Vi Vũ nói.
Lời nói nói ra miệng, một mảnh xôn xao.
Cố Cảo Đình kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, đôi mắt co rụt lại.
Cô biết nói như vậy, tùy thời có thể đẩy cô vào vực sâu không?
Hoắc Vi Vũ không có chột dạ, nhìn thẳng Cố Cảo Đình.
"Ngày đó, tôi bị người bắt đến trên núi, trong lúc vội vàng, tôi chạy vào cánh rừng, đánh bậy đánh bạ bị thủ hạ của Giang Khả bắt lấy, thiếu chút nữa bị tên cưỡng gian, Giang Khả đánh chết tên kia, nói không bắt nạt khi dễ người già yếu phụ nữ và trẻ em vô tội.
Hắn nói với tôi, chờ bọn họ rời khỏi, sẽ thả tôi trở về.
Rất không khéo, thủ hạ khác của hắn lại bắt Phùng Tri Dao.
Đám người Giang Khả vội vàng rời khỏi.
Tôi muốn cứu Phùng Tri Dao, nhìn thấy cô ta cầm tay của tên thủ hạ đã chết kia, lấy cây gỗ đâm vào âm đạo của mình." Hoắc Vi Vũ vừa nói xong, hiện trường lại là một mảnh xôn xao.
Sắc mặt Phùng Tri Dao đỏ bừng, xấu hổ khó chịu nổi, tức giận nói: "Cô ngậm máu phun người, ăn nói bậy bạ, cô cố ý trả thù tôi sao?"
Hoắc Vi Vũ khẽ liếc xéo về phía Phùng Tri Dao, giọng nói lạnh lùng: "Vậy cô nói cho tôi biết, người đàn ông trước mặt đâm cây gỗ vào trong thân thể cô là chết như thế nào?"