Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 326: Nhớ tôi?

Anh lạnh lùng, mặc một cái áo màu trắng, quần thể thao màu cà phê.
Mắt có chút quần thâm, bộ dạng giống như vài ngày không ngủ.
Trong đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.
Nhưng lại lạnh băng, giống như thời tiết tháng mười hai, lạnh run, cây cối khô khốc, tàn lụi.


"Chuyện gì?" Cố Cảo Đình không cảm xúc hỏi.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ đến anh còn ở trong nhà, đầu trống rỗng.
Cửa đối diện mở ra, người trung gian đang cầm điện thoại, vừa cười vừa nói:
"Yên tâm, hôm nay rất nhiều người đến xem, rất nhanh sẽ bán được."
Hoắc Vi Vũ hơi hơi nhếch mày.


Thì ra là nhà đối diện của anh muốn bán.
Anh khỏe không, hình như có chút xấu hổ.
Cô không nghĩ ra cớ gì cả, bật thốt lên:
"Anh ăn cơm chưa?"
Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn gương mặt hồng hồng của cô, lạnh lùng như cũ:
"Đang nghỉ ngơi, xin đừng quấy rầy."


Không chờ cô nói chuyện, anh đóng cửa lại.
"Rầm" một tiếng.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cửa.
Bị anh nhốt ở ngoài cửa, nằm trong dự liệu của cô.
Giống như vậy, thỉnh thoảng nhìn thấy anh, cũng tốt.
"Nghỉ ngơi thật tốt." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng nói, khóe miện hơi nhếch lên, thông suốt, vui vẻ, xoay người.


Cố Cảo Đình nhíu mày, nắm tay thật chặt, trong mắt sương mù dày đặc, bật cười một tiếng.
Mỗi ngày, anh đều làm công việc thật nhiều để quên cô, nhưng cuối cùng, cũng không ngăn nổi đáy lòng nhớ nhung của mình.
Anh thống hận bản thân lúc này.


Trong mắt Cố Cảo Đình lướt qua một tia sắc bén, mở cửa.
Theo bản năng Hoắc Vi Vũ xoay người, chống lại đôi mắt đen như mực của anh.
"Nói, tìm tôi có chuyện gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi, nheo mắt lại, xa cách cay nghiệt.
"Không có việc gì, anh nghỉ ngơi thật tốt." Hoắc Vi Vũ gật đầu.


"Không có việc gì vậy sao cô lại gõ cửa, nhớ tôi hả?" Cố Cảo Đình châm chọc nói, sắc bén nhìn cô.
Lời anh nói, giống như mang theo gai.
Hoắc Vi Vũ suy nghĩ một giây:


"Nhị ca nói là anh trả tiền thuốc men của tôi cùng nhị ca, bác gái ở cửa đối diện nói anh ở đây, nên tôi muốn tới đây trả tiền cho anh, nhưng nhìn anh mệt mỏi, tối nay nói tiếp, không vội."


"À, thì ra là sợ thiếu nợ tôi, không cần, cô cứ thiếu đi, tôi, muốn cô bồi thường thân thể của cô." Anh tà ác nói, trong ánh mắt, không chút tình cảm.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn anh.
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, lãnh bạc nói:
"Chẳng qua thân thể của cô, tôi không hứng thú."


Anh đóng cửa lại.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ hơi buồn phiền.
Nhìn xem, là bị người ta coi thường rồi.
Được thôi, cô cũng không muốn người ta nói mình mặt dày.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, đi đến thang máy.
"Đinh" một tiếng.
Thang máy mở, Thượng trung tá đi ra.
Anh nhìn thấy Hoắc Vi Vũ, hừ một tiếng.


Có thể tổn thương Tư lệnh thành như vậy, cũng chỉ có mình cô ta làm được.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô im lặng, hít một hơi, tiến vào thang máy.
Thượng trung tá nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng khó chịu, quay đầu hô:
"Này, phụ nữ thối."


Hoắc Vi Vũ nhìn Thượng trung tá, nhếch môi, không chút khách khí đóng thang máy.
Thượng trung tá tức giận muốn hộc máu, tiến lên, ấn nút, một chân chặn ở cửa thang máy:


"Tôi nói cô dựa vào gì hả? Chỉ bằng Tư lệnh thích cô, liền không kiêng nể gì hả? Tư lệnh từ bỏ cô, cô lại hưng phấn tác oai tác quái! Tôi xem thường nhất là loại phụ nữ như cô! Tư lệnh nhà tôi có gì không tốt, mà cô không thích!"


"Những lời này anh nên nói với Phùng Tri Dao." Hoắc Vi Vũ có chút giận.
"Cô thật ngu ngốc nói hoài cũng không hiểu, trong quân khu của Tư lệnh có một phòng trọ, ở dưới có mật thất, cô vào, liền hiểu." Thượng trung tá buồn bực nói.