"Két" một tiếng, cửa bị kéo ra.
Lâm Thừa Ân thấy bọn họ ôm nhau, liền tưởng Hoắc Vi Vũ bị ép buộc, kéo cô ra, cả giận nói:
"Cố Cảo Đình, anh không nên quá đáng."
Cố Cảo Đình nhíu mày, gió lạnh hiện lên, bộc phát ra:
"Tôi ôm phụ nữ của tôi, có gì quá đáng."
"Tiểu Vũ thích tự do, em ấy không phải của ai, cũng không ai có thể khống chế em ấy." Lâm Thừa Ân tức giận.
"Thừa Ân..."
"Nhị ca..."
Thẩm Mặc Thần và Hoắc Vi Vũ đồng thời mở miệng.
Thẩm Mặc Thần nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Em có lời muốn nói với anh." Hoắc Vi Vũ nói, quay người đi ra ngoài.
Lâm Thừa Ân sợ Cố Cảo Đình đi theo Hoắc Vi Vũ, liền ngăn trước mặt anh ta.
Cố Cảo Đình khinh bỉ nhếch miệng, nhìn thấy mặt Lâm Thừa Ân còn muốn đẹp hơn mặt của phụ nữ, kiêu ngạo nói:
"Muốn tranh phụ nữ với tôi sao?"
Lâm Thừa Ân chịu không được ngữ khí khinh bỉ của Cố Cảo Đình, nắm chặt tay, hất cằm, không vui nói:
"Đúng thì sao!"
"Ba của anh ở trong trường kia phải không?" Cố Cảo Đình ý vị thâm trường hỏi.
Lâm Thừa Ân hiểu được là Cố Cảo Đình đang uy hϊế͙p͙, trong mắt lóe lên khủng hoảng, cảnh cáo nói:
"Cố Cảo Đình, nếu anh dám đụng đến một sợi tóc của ba tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
"Chỉ bằng anh, không buông tha? A." Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, đá cái ghế tới, ung dung ngồi xuống.
Giống như là vương giả, bá khí, kiệt ngạo.
"Anh biết, hồi nãy tôi và Hoắc Vi Vũ làm gì không?" Cố Cảo Đình tà tứ hỏi.
Lâm Thừa Ân có loại dự cảm xấu, không nói gì.
Sắc mặt lúc xanh, lúc đỏ, chuyển sang trắng, rũ mắt xuống.
Cô nam quả nữ, ở chung một phòng, thời gian dài như vậy, nói không chừng bọn họ đã...
Anh không dám nghĩ.
Lâm Thừa Ân quay người ra khỏi phòng khách, anh muốn hỏi Hoắc Vi Vũ.
Cố Cảo Đình lấy cà vạt, cầm máu ở vết thương, nhếch miệng.
Dùng cách này làʍ ȶìиɦ địch thất bại, cảm giác rất thoải mái.
*
Phòng khách sát vách.
"Nhị ca, anh yêu Thủy Miểu Miểu không?" Hoắc Vi Vũ gọn gàng dứt khoát hỏi.
Đột nhiên ánh mắt của Thẩm Mặc Thần lạnh xuống, toàn thân bao phủ một tầng hàn khí, lãnh bạc nói:
"Anh không muốn nhắc đến cô ta."
Hoắc Vi Vũ hiểu rõ, nhị ca yêu Thủy Miểu Miểu.
Anh có tiếng là quân tử ôn nhuận, hỉ nộ không lộ, luôn cười với mọi người, nhưng khi ăn tươi nuốt sống, không lưu dấu vết.
Nhắc đến Thủy Miểu Miểu liền biến sắc, không phải yêu, thì đó là gì?
"Vậy anh thích cô gái hôm nay anh mang tới sao?" Hoắc Vi Vũ tiếp tục hỏi.
"Chuyện của anh, anh tự có quyết định, em hỏi sai chỗ rồi." Thẩm Mặc Thần cự tuyệt trả lời.
"Nếu như Thủy Miểu Miểu theo đuổi anh, anh có quay đầu không?" Hoắc Vi Vũ không buông tha hỏi.
Đáp án của anh, rất quan trọng đối với cô.
Cô muốn biết, nếu như Phùng Tri Dao theo đuổi Cố Cảo Đình, Cố Cảo Đình có quay đầu hay không?
Để cô biết đường mà phấn đấu.
Đôi mắt Thẩm Mặc Thần lấp lóe, trong mắt xuất hiện một tia chấn động, có thể thấy rõ ràng.
Khóe miệng của ang giật giật, tự giễu:
"Không có khả năng đó, nếu muốn, đã sớm tìm, không phải sao?"
Trong lòng Hoắc Vi Vũ lộp bộp, rơi vào trong vực sâu, cúi đầu xuống.
Như vậy chính là, nhị ca một mực chờ Thủy Miểu Miểu, cho dù trong lòng cô ta đã có người khác, chỉ cần Thủy Miểu Miểu quay đầu, anh cũng sẽ chấp nhận!
Như vậy chính là yêu.
Không chỉ có một.
Nếu như Phùng Tri Dao quay đầu tìm Cố Cảo Đình, chỉ sợ, cô cũng sẽ trở thành người bị bỏ rơi.
Cô tình nguyện toàn thân mọc đầy gai, để bảo vệ trái tim mềm mại của mình.