Thượng trung tá quay đầu nhìn cô một cái.
Nha.
Chưa ngủ.
"Chuyện kia liên quan đến cơ mật quân sự, tôi không thể nói, nhiều người biết sẽ không tốt, cũng sẽ có rất nhiều người hi sinh." Thượng trung tá nhìn về phía trước.
Anh nói cái này ra, trong lòng thoải mái hơn, nếu không hiểu lầm là tốt rồi.
Hoắc Vi Vũ lý trí nhìn Thượng trung tá, trong đầu nhớ lại cuộc đối thoại của Phùng Tri Dao và Cố Cảo Đình.
*
"Tại sao lại như vậy? Nếu như anh nói cho em biết sớm một chút thì tốt rồi, vì sao anh lại không nói cho em biết."
"Nói cho cô biết có thể cải thiện chuyện cô yêu hắn sao?"
"Đương nhiên không thể."
"Vậy tôi nói sớm hay muộn thì có gì khác biệt."
"Cố Cảo Đình, em hận anh, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, tại sao!"
*
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, là cơ mật quân sự gì vậy, dính dáng đến tình yêu, hận, người yêu cùng không yêu?
Chẳng lẽ không phải vì tình cảm dây dưa sao?
Cô tựa đầu vào ghế ngồi, rũ mắt xuống, trong lòng như thắt lại, có chút đau.
Được rồi, đã quyết định từ bỏ, cần gì phải dấy lên hi vọng, cuối cùng cũng chỉ là thất vọng mà thôi.
Thượng trung tá là người của Cố Cảo Đình, lời của anh ta không thể quá tin tưởng.
Anh không phải là Cố Cảo Đình, nên không thể đại biểu cho tư tưởng và tình cảm chân thật của Cố Cảo Đình.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, lần này, thϊế͙p͙ đi thật.
*
Thượng trung tá đưa Hoắc Vi Vũ đến nhà, nhìn thấy có ba chiếc xe cảnh sát, hơi bất an nhìn Hoắc Vi Vũ.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thượng trung tá hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu:
"Không biết, cũng muộn rồi, anh cũng về nghỉ đi."
Cô đi đến hành lang.
Thượng trung tá theo cô, Hoắc Vi Vũ quay đầu nghi ngờ nhìn anh, anh cười hì hì nói:
"Để tôi đưa cô lên lầu."
Hoắc Vi Vũ không nói gì thêm,
Cô đi ra thang máy.
Bên trong hành lanh đứng ngập cảnh sát, giống như đang chờ đợi cô.
Một người cầm điện thoại lên, nhìn Hoắc Vi Vũ xong lại nhìn ảnh chụp bên trong:
"Không sai, chính là cô ta."
Hoắc Vi Vũ không hiểu:
"Sao vậy?"
"Từ lúc 11 giờ đến 12 giờ, có phải cô ở trong quán Bar hút chất độc cùng người yêu?" Cảnh sát nói.
Hoắc Vi Vũ mờ mịt nhìn cảnh sát.
Trước đó cô uống say, làm sao qua nhà Cố Cảo Đình còn không nhớ rõ, làm sao nhớ rõ cô có chút gì không?
"Các người nhận nhầm người rồi." Hoắc Vi Vũ không giải thích được nói.
Cảnh sát đưa di động cho Hoắc Vi Vũ.
Là một cái video ghi hình, rất mờ, âm thanh ồn ào, mơ mồ thấy được cô ngồi giữa trong đám nam nữ, một người cầm giấy, đổ vào mũi cô.
Đối với những cái này, một chút ấn tượng cô cũng không có.
Hơn nữa, ai quay cái này đưa cho cảnh sát?
Biết địa chỉ của cô, nhất định là người quen biết cô.
"Xin đi theo chúng tôi một chuyến, nếu như máu của cô âm tính, sẽ thả cô ra, còn nếu dương tính, cài này thật xin lỗi." Cảnh sát lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ lo lắng, ước chừng cô hút khoảng 3, 4 tiếng trước, không biết có bị sao không nữa.
Thượng trung tá kinh ngạc hỏi Hoắc Vi Vũ:
"Cô hút hả?"
"Tôi không nhớ rõ, tôi uống say." Hoắc Vi Vũ ý thức được độ nghiêm trọng của chuyện này.
Không có một người nào nguyện ý tiếp xúc với một con nghiện nha.
Thượng trung tá nhìn Hoắc Vi Vũ bị mang đi, lập tức gọi điện cho Cố Cảo Đình.
Anh nhớ điện thoại của Tư lệnh còn chưa đi lấy, liền gọi cho dì Long, để dì Long báo cho Tư lệnh.