Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 278: Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang

Mới vừa đi làm, Hoắc Vi Vũ đã ngáp năm sáu cái.
Ngủ quá ít, trái tim gánh vác không nổi, mơ hồ phát đau.
Cô ghé vào trên bàn ngủ gật.
Máy bàn vang lên tới
Hoắc Vi Vũ bị đánh thức, mơ hồ tiếp nghe.


“Tiểu Vũ, ngày hôm qua bản kế hoạch hoàn thành thế nào? Hôm nay Cố Cảo Đình muốn xem qua.” Ngụy Tịch Phàm tra hỏi nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
Cô đem chuyện này quên đâu mất.


Hoắc Vi Vũ ngồi dậy, nhẹ giọng nói, “Cái kia, tôi còn chưa có chuẩn bị cho tốt, tối hôm qua thật sự suy nghĩ qua, cảm thấy chính mình không có năng lực đảm nhiệm cái hạng mụcnày, Ngụy tổng vẫn là giao cho những người khác làm tốt hơn đi.”


“Đều tại tôi, ngày hôm qua xã giao uống say, không có làm tốt bản kế hoạch bớt cho cô, hiện tại cô đến văn phòng tôi, tôi và cô bàn xem làm như thế nào?” Ngụy Tịch Phàm nói xong cúp điện thoại.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, điều chỉnh cảm xúc.


Cô kiên trì đến trước văn phòng Ngụy tịch Phàm, gõ cửa, cung kính hô: “Ngụy tổng.”
Ngụy Tịch Phàm từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, hơi hơi mỉm cười, “Lại đây.”
Hoắc Vi Vũ đi tới.


Anh đem chỗ ngồi của mình nhường ra tới, “Ngồi xuống, xem bản kế hoạch của tôi.”
Hoắc Vi Vũ xoay người ngồi xuống, nhìn về phía màn hình máy tính.
Trên thực tế, một chữ cô đều nhìn không được.
buổi sáng hôm nay, cô còn vênh váo tự đắc nói với Cố Cảo Đình, về sau đừng tới tìm tôi.


Nima.
bây giờ cô phải chủ động đi tìm anh ta.
Cảm giác như bị tát vào mặt.
Hoắc Vi Vũ chống cằm ngẩn người, điều chỉnh lại cảm xúc rối rắm.


Ngụy Tịch Phàm nhẫn nại giảng giải: “công việc chủ yếu chia làm mấy phần, một là kịch bản, hai là chọn diễn viên chính, ba là mở rộng thị trường và chọn diễn viên phụ, bốn là bán bản quyền, năm là chuẩn bị tuyến đầu tư. Sáu là phí tổn và lý luận đánh giá.”


Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn về phía Ngụy Tịch Phàm, nói xen vào: “Có thể cho tôi trợ thủ không?”
Như vậy, cô có thể tránh cùng Cố Cảo Đình chính diện giao phong.
Ngụy Tịch Phàm giơ lên tươi cười, tay trái chống ở trên bàn, thân thể hơi cong, tay phải đáp ở trên vai cô.


Bởi vì dựa vào thân mật quá.
Cô có thể ngửi được trên người anh mùi nước hoa Cologne, hỗn hợp mùi thuốc lá, hình thành hương vị nam tính.
trong lòng Hoắc Vi Vũ vang lên hồi chuông cảnh báo, lưng phòng bị cứng còng.


giọng điệu Ngụy Tịch Phàm nhu hòa vài phần, mang theo ý sủng nịch, “Chờ cô hoàn thành hạng mục này, tôi cho cô lên làm giám đốc,trang bị cho cô vài trợ lý chuyên môn.”


Hoắc Vi Vũ đứng lên, đi đến một bên, vẫn duy trì khoảng cách an toàn với anh ta, việc công xử theo phép công nói: “Tôi đây muốn nỗ lực gấp bội.”
“Như thế nào, cô sợ tôi sao?” Ngụy Tịch Phàm nhìn kỹ cô hỏi.


Hoắc Vi Vũ giơ lên tươi cười, “Đương nhiên là không, Ngụy tổng luôn là người thông minh, hiểu rõ đạo lý con thỏ sẽ không ăn cỏ gần hang.”
Ngụy Tịch Phàm cũng cười một chút, sắc mặt không đổi nói: “Đúng vậy, trừ phi muốn dời tổ.”


“Ngụy tổng, tôi có thể đem bản kế hoạch này cầm đi nghiên cứu không?” Hoắc Vi Vũ cẩn thận nói.
“đương nhiên, một hồi tôi gởi vào hòm thư của cô.”
cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Lý Nghiên Hiền không chào hỏi không gõ cửa đi vào, phòng bị nhìn Hoắc Vi Vũ, lại nhìn nhìn Ngụy Tịch Phàm.


Hoắc Vi Vũ nhìn ra khúc mắc trong mắt Lý Nghiên Hiền.
Mỗi một người phụ nữ đều tồn tại bản năng Holmes.
Cô thật may mắn, thực sáng suốt vẫn duy trì khoảng cách với Ngụy Tịch Phàm.
“Hoắc Vi Vũ,” Lý Nghiên Hiền xa cách tươi cười, “Giúp tôi làm một chuyện quan trọng.”