Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 260: Anh chỉ vì cô tới

“vì sao cô đến nơi này?” Cố Cảo Đình hỏi.
Bởi vì đang bị bệnh, giọng anh có chút khàn chát.
Ngủ một giấc, đầu óc Hoắc Vi Vũ thanh tỉnh rất nhiều, cũng không có kích động như trước.


Cô tâm bình khí hòa nói: “Tôi lấy bản kế hoạch đi Cố thị đưa lý thiêm, anh ta nói để cho tôi tới Li Uy sơn trang. Về sau, trung tá Thượng nói là anh ta cố ý an bài.”
“uh.” Cố Cảo Đình lên tiếng, ánh mắt mang theo mất mát ảm đạm, ngồi dậy.


Chăn tự nhiên rủ xuống đến bụng anh, lộ ra cơ bụng tám khối cường tráng.
Cùng với……
nơi đó hình như là nhô lên.
Hoắc Vi Vũ không thấy rõ, mặt đỏ bừng, từ trên giường bước xuống.


Cố Cảo Đình thật sâu nhìn cô, “Một hồi, cô để lại bản kế hoạch, tôi giúp cô đưa bọn họ, bên kia bọn họ họp xong, sẽ cho ra kết quả, có kết quả, cô đi Cố thị lấy là được.”
“được.” Hoắc Vi Vũ rũ mắt không có nhìn anh.


“Đi đem áo quần trên giá đưa cho tôi.” Cố Cảo Đình tự nhiên mở miệng.
Hoắc Vi Vũ cầm quần áo anh, mới ý thức được, cô như vậy nghe lời anh!
Lấy quần áo loại chuyện này như là bổn phận người vợ.
Cô nếu xong xuôi công việc, nên vỗ mông chạy lấy người.


bụng cô không đáng tin cậy lúc này lộc cộc lộc cộc vang lên.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời đã tối đen.
rốt cuộc cô đã ngủ mấy giờ?
Dư quang nhìn đến một cái áy náy đại vật xuất hiện ở trước mắt mình.


Hoắc Vi Vũ không có dừng chân, đụng phải ngực Cố Cảo Đình cứng rắn, lui ra phía sau một bước.,
Cố Cảo Đình tiếp nhận quần áo trong tay cô, liếc cô, lưu loát mặc vào, hỏi: “Đi đường không nhìn phía trước sao?”
Hoắc Vi Vũ xoa trán, nói, “Trời tối rồi, tôi phải đi.”


“Ăn cơm rồi đi.” Anh nói chính là câu trần thuật, không chấp nhận cự tuyệt, mở cửa, đối với trung tá Thượng canh ở cửa ra lệnh; “Đem cơm đưa đến phòng tôi.”
Trung tá Thượng vẻ mặt khó xử, đang muốn nói chuyện.


“Cảo Đình.” Phùng Tri Dao từ thang lầu chạy lên, lo lắng nói: “Minh Nặc không thấy đâu, em lo lắng nó bị Giang Khả trói đi.”
“Không có khả năng, Giang Khả thương thế trầm trọng, không có xuống giường được.” Cố Cảo Đình xác định nói.


“Minh Nặc sẽ đi nơi nào?” Phùng Tri Dao lo lắng nước mắt đều sớm chảy ra, đọng ở trong mắt, vài phần nhu nhược động lòng người.
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, phân phó trung tá Thượng: “Lập tức phái người đi tìm.”
“vâng.”


Phùng Tri Dao nhìn về phía Cố Cảo Đình, ôn nhu nói: “thương thế anh tốt không, lúc trước trung tá Thượng nói với em, vốn dĩ em muốn tới chăm sóc anh, nhưng mà, bên cô nhi viện thoát thân không được, thực xin lỗi.”
“Không quan hệ.” Cố Cảo Đình đạm mạc nói.


Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nhìn không khí, té ra, cô chỉ là một người thay thế sao?
Cô lấy túi xách ở trên tủ đầu giường, từ bên trong cầm ra bản kế hoạch, đặt lên bàn.
Lầu hai cách lầu một cũng không cao, ở giữa còn có máy điều hòa.
hiện tại cô ở lại chỗ này không thích hợp.


Cố Cảo Đình vốn dĩ đuổi không kịp Phùng Tri Dao, nếu làm Phùng Tri Dao hiểu lầm, vậy không tốt.
Quân tử là giúp người thành công.
Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, trong lòng có chút chua xót kỳ lạ, mở cửa sổ, đi ra ngoài.
Lái xe rời đi.


Trên đường, cô cảm thấy muốn báo cáo tình huống cùng Ngụy tổng một chút, từ trong túi lấy ra di động, mới phát hiện, di động tự nhiên tắt máy.
Phía trước lao tới một người, Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, nhanh chóng thắng lại.
Một đứa trẻ ngã ở trước xe.


Hoắc Vi Vũ chạy đến trước mặt đứa trẻ, xem xét tình huống của nó, phát hiện đầu gối nó ngã bị thương.