Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 248: Con thú bị vây ép thức tỉnh

“chị chỉ sợ bản thân khó bảo toàn, hôn lễ Cố Kiều Tuyết, có người tặng hoa cúc, thả rắn, Cố Cảo Đình tưởng chị làm, anh ta cho chị thời gian ba ngày, để chị chứng minh trong sạch.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
Thường Yến trong mắt hiện lên một ánh khác thường, nói: “Vậy chị có manh mối không?”


Hoắc Vi Vũ nhếch khóe miệng, vài phần trào phúng, “em nói đi?”
“Sẽ không phải là Chị Vi Vũ thả rắn, chị vì cái gì muốn làm như vậy? Hiện tại Cố Kiều Tuyết chuẩn bị đối phó với chị sao?”
“em cảm thấy cô ta sẽ đối phó với chị sao?” Hoắc Vi Vũ hỏi lại.


“Cố Kiều Tuyết là bà tám ngang ngược vô lý, lại bá đạo âm hiểm, cô ta khẳng định sẽ không bỏ qua cho chị, nếu không, chị tìm đại ca, Nhị ca chị vì chị xuất đầu, bọn họ không phải rất lợi hại sao?” Thường Yến kiến nghị nói.
Người phục vụ mang lên bò bít tết,


Hoắc Vi Vũ cầm lấy dao nĩa, liếc mắt bò bít tết trước mặt Thường Yến, nói: “Ăn trước đi.”
Thường Yến cầm tay Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.


“Chị Vi Vũ, em chỉ có một người bạn là chị, em vẫn luôn coi chị như thân nhân, giúp em đi, em đi đánh bạc, cũng là muốn gỡ vốn trả lại tiền cho chị, không nghĩ tới lại thua rồi.” Thường Yến khẩn cầu nói.
Hoắc Vi Vũ đem tay cô lấy ra, thẳng thừng nói: “chị không có tiền.”


“Vì sao? Chị có thể hỏi mấy người bạn mượn, dù cho bọn họ không chịu cho, V tiên sinh khẳng định sẽ cho chị, Chị Vi Vũ, chỉ cần chị theo V tiên sinh, ăn sung mặc sướng, ngoại trừ ngủ với ông ta, không cần vất vả, đúng không?” Thường Yến chờ mong nói.


Hoắc Vi Vũ bực bội, sắc mặt trầm xuống, lạnh lẽo nói: “tiền của chị, vì cái gì chị phải cho em?”
“Chúng ta là bạn không phải sao? Bạn còn không phải giúp đỡ cho nhau sao?” Thường Yến thực chính khí hiển nhiên nói.
Cô một câu một câu chúng ta là bạn, làm tâm Hoắc Vi Vũ nảy sinh chán ghét.


Cô thật sự nghe không nổi nữa. “Giúp đỡ cho nhau, cô còn ở hôn lễ Cố Kiều Tuyết hãm hại tôi, cô không phải trợ giúp tôi, cô là muốn hại chết tôi, cô chính là đối với bạn như vậy?”


sắc mặt Thường Yến tái nhợt, “Chị Vi Vũ, chị nói cái gì, sao có thể là em, chị có phải sinh bệnh hay không, mới có thể nói bậy, cho dù em là bạn chị, chị cũng không thể để em vì chị gánh tội thay.”
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng, buông dao nĩa, cầm lấy di động, đem ghi hình cho Thường Yến xem.


Thường Yến nhìn đến, trong mắt kinh hoảng, đôi mắt lập loè.
Cô biết giảo biện không được, mặt trở nên hung ác, chất vấn: “chị đây là có ý gì?”
Hoắc Vi Vũ thong thả ung dung cắt thịt bò, một miếng để vào trong miệng, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ muốn biết, cô vì cái gì hãm hại tôi?”


Thường Yến trong đầu nghĩ vô số lý do thoái thác, nhưng mà, mỗi một lý do đều có trăm ngàn chỗ hở.
Cô dứt khoát trở mặt.
“chị có ý tứ gì? Biết rõ là tôi làm, chị còn giả mù sa mưa mời tôi ăn cơm, có bạn làm như vậy sao?” Thường Yến kích động nói.


“cô vừa vặn nhắc nhở tôi, tôi trả phần tôi, cô trả phần cô.” Hoắc Vi Vũ đạm bạc nói.
Thường Yến tiện tay cầm ly nước, đem nước hắc tới trên mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ mặt vô biểu tình nhìn về phía Thường Yến, nước tùy ý từ trên mặt cô nhỏ đến trên người.


Cảm nhận lạnh lẽo trong lòng, thâm nhập vào trong máu.
Ánh mắt dần dần sắc bén lên.
nhân từ với kè thù, chính là tàn nhẫn với mình, câu này thật không sai.
Cô chẳng qua chính là lòng dạ đàn bà, mới để cho những người này có cơ hội một lần lại một lần thương tổn cô.


Hiện tại sẽ không.