Hoắc Vi Vũ cười khúc khích.
Duật Nghị nhìn về phía cửa, anh ta quả thật rất tò mò, nhìn về phía cửa.
Cố Cảo Đình di chuyển sang trái một bước, cơ thể cao lớn chặn lại tầm nhìn của anh ta.
Duật Nghị thò đầu nhìn về phía phòng.
Cô bé kia còn trốn ở trong chăn, anh ta chỉ thấy một đống độn ở trên gường.
Cố Cảo Đình đóng cửa lại.
Ngay cả giường anh ta cũng nhìn không tới rồi.
"Đừng nhỏ mọn như vậy anh có thẻ giấu cô ấy cả đời saoa?" Duật Nghị ghét bỏ nói.
Cố Cảo Đình lạnh như băng nhìn anh ta, không để cho để ý lời nói của anh ta, "Lúc kết hôn nhất định sẽ mời cậu tới."
Anh nhìn về phía trung tá Thượng, ra lệnh: "Đừng cho ai bước vào, đặc biệt là hoàng tử Duật Nghị."
Duật Nghị: "..."
"Tư lệnh, mời." quản gia Tằng cung kính nói.
"Đợi một chút." Cố Cảo Đình đi đến trước phòng bệnh 1701 cầm quần áo của Hoắc Vi Vũ, trở lại phòng bệnh vip, Duật Nghị còn đứng ở cửa, thò đầu ra nhìn, dáo dác nhìn vào trong.
Cố Cảo Đình không vui nhìn anh ta, anh ghét nhất người đàn ông nào như hồ rình mồi với phụ nữ.
"Tư lệnh." trung tá Thượng cung kính bước lên, muốn cầm đồ gì đó trong tay Cố Cảo Đình.
"Tôi đưa lên là được rồi, dẫn hoàng tử rời đi, lầu này hạn chế sự xuất hiện của cậu ta." Cố Cảo Đình ra lệnh.
"Vâng."
*
Xử lý xong Duật Nghị, Cố Cảo Đình đẩy cửa ra đi vào, Hoắc Vi Vũ còn trốn ở trong chăn.
Anh ngồi ở trên giường, ánh mắt dịu dàng hơn, "Quần áo của cô tôi đa lấy tới rồi."
Hoắc Vi Vũ từ trong chăn lộ ra đầu nhỏ, nhớ tới vừa rồi anh giúp cô như vậy như vậy, vẻ mặt hồng như son, lên tiếng, "Ừm"
Cô ôm chăn ngồi xuống.
Cố Cảo Đình đặt quần áo của cô ở trên tủ đầu giường, liếc nhìn cô, trong mắt như vòng xoáy thật sâu, giống như muốn hút cô vào trong đó.
"Làm sao vậy?" Hoắc Vi Vũ nhìn về phía anh.
"Vừa rồi thoải mái không?" Cố Cảo Đình hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng, có chút hương vị ái muội.
Ái muội trong phòng quanh quẩn đâu đây.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống, tim đập nhanh, hắng giọng một cái, đáp: "Anh chăm sóc vô cùng tốt."
"Muốn nữa không?" Cố Cảo Đình lại hỏi.
Hoắc Vi Vũ có chút nhíu mày, cô cảm thấy lời nói của anh như một cái bẫy
Cô nói không muốn, hiển nhiên quá dối trá.
Nói muốn, lại không rụt rè.
"Không phải Tổng thống nói còn có chuyện quan trọng muốn nói với anh sao?" Hoắc Vi Vũ thông minh nói sang chuyện khác.
Khóe miệng Cố Cảo Đình cong lên, vô cùng quyến rũ, cười cười, điên đảo chúng sinh, yêu cầu nói: "Chờ tôi trở lại."
Hoắc Vi Vũ co quắp, đôi mắt lập loè, ngậm miệng, không dám nhìn anh, cơ thể run rẩy không có trả lời.
Anh rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm về phía cô.
Chỉ cần không gian nào có anh, khí thế của anh, làm cho cô hoàn toàn không thể bỏ qua sự có mặt của anh.
"Tôi muốn trở về." Hoắc Vi Vũ trả lời.
"Đi tới chỗ của cô hay nơi tôi ở?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Chỗ của anh." Hoắc Vi Vũ muốn cũng không dám nói.
Cố Cảo Đình giơ lên dáng tươi cười, "Một hồi tôi để cho trung tá Thượng đưa cô trở về, chờ tôi hết bận sẽ chạy qua."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Anh đè gáy cô xuống, hôn nhẹ trên trán cô một chút, đứng dậy, rời phòng.
Trên trán còn lưu lại cảm giác anh hôn cô, ẩm ướt, nóng.
Trong phòng cũng đều là hương vị của anh.
Hoắc Vi Vũ nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, trong lòng có cảm giác kỳ lạ.
Dường như cô cũng không có bài xích Cố Cảo Đình rồi, là chuyện tốt, dù sao, sau này phải sống chung cả đời.
Điện thoại vang lên.
Hoắc Vi Vũ lại càng hoảng sợ, trên giường lật kiếm điện thoại không biết mất lúc nào, nhìn đến là số điện thoại riêng, nhìn có chút quen mắt, nghi ngờ nghe máy.
Là ai đây, sáng sớm gọi điện thoại cho cô rồi.