Hoắc Vi Vũ gặp được tổng giám đốc của công ty giải trí Kình Thiên, Ngụy Tịch Phàm, Ngụy tiên sinh.
Ông khoảng 40 tuổi, dáng dấp cao ráo, rất phong độ, vóc người giữ gìn rất tốt, mặc tây phục màu xanh, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn kim cương rất lớn, người đàn ông bình tĩnh trước mọi việc, thông minh sắc sảo.
“Nếu như tôi và bạn trai của cô rơi xuống nước, cô sẽ cứu ai? Vì sao?” Ngụy Tịch Phàm hỏi.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Nghe ông nói là biết cái vấn đề này chắc chắn là hố bẫy rồi.
Phỏng vấn hả?
Cũng không nhất định phải nói thật, mà phải nói những điều người phỏng vấn muốn nghe.
“Đương nhiên là cứu Ngụy tiên sinh, vì sự nghiệp chắc chắn là của tôi, còn bạn trai chưa chắc mãi là của tôi.” Hoắc Vi Vũ trả lời rành mạch.
“Nếu như vợ và tình nhân của tôi cùng rôi xuống nước, cô sẽ cứu ai? Vì sao?” Ngụy Tịch Phàm tiếp tục hỏi.
Hoắc Vi Vũ cười, tự tin nói:
“Tôi sẽ xem Ngụy tiên sinh như thiên lôi sai đâu đánh đó, Ngụy tiên sinh muốn tôi cứu ai, thì tôi cứu người đó.”
Ngụy Tịch Phàm tương đối hài lòng với câu trả lời thông minh của Hoắc Vi Vũ:
“Vấn đề cuối cùng, trong một lần tôi cử hành cắt băng, phóng viên đều ở đó, tình nhân là một siêu sao, vợ tôi cũng ở đó, đồng thời vợ tôi cũng nghi ngờ siêu sao đó là tình nhân của tôi, cô ấy chuẩn bị làm rõ, cô sẽ xử lý như thế nào?”
“Đừng cho bọn họ cơ hội tiếp xúc, trước tiên an bài cho cô siêu sao đó rời đi sớm, tiếp theo sắp xếp cho cô ta cùng một nam ngôi sao khác dính phải scandal mập mờ.” Hoắc Vi Vũ khẽ cười nói.
“Cô rất thông minh. Năng lực xử lý sự việc rất mạnh, giải quyết tốt hậu quả và toàn diện tỉ mỉ, làm việc rất lý trí cùng quyết đoán.” Ngụy Tịch Phàm khen ngợi.
“Kiếm miếng cơm ăn thôi.” Hoắc Vi Vũ khiêm tốn nói.
“Ngày mai tới làm, ký hợp đồng bảo mật, có làm được không?” Ngụy Tịch Phàm dựa vào ghế hỏi.
“Chắc chắn giữ kín như bưng, về sau phụ giúp Ngụy tiên sinh hết lực.” Hoắc Vi Vũ khẳng định nói.
“Thử việc một vạn, làm chính thức hai vạn, xem biểu hiện đến cuối năm sẽ chia hoa hồng, ra ngoài đi.” Ngụy Tịch Phàm dứt khoát nói ra.
Hoắc Vi Vũ gật đầu, quay người đi ra văn phòng của Ngụy Tịch Phàm.
“Ngụy tổng của chúng tôi rất kén chọn, tháng này phỏng vấn không dưới ba mươi người, cô là người duy nhất khiến Ngụy tổng hài lòng.” Trương Ái Hoa thở dài một hơi nói ra.
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn Trương Ái Hoa: “Ngụy tổng có rất nhiều phụ nữ hả?”
“Cái này…” Trương Ái Hoa lộ vẻ khó xử, ý tứ sâu xa nói:
“Chờ cô đến làm việc với Ngụy tổng, sẽ rõ ràng.”
Hoắc Vi Vũ cười trào phúng, ánh mắt lạnh đi vài phần.
Đàn ông mà, ai cũng vậy.
Ngụy Ngạn Khang, Ngụy Tịch Phàm, cả Cố Cảo Đình cũng thế.
Hoắc Vi Vũ đứng ngắm nhìn công ty giải trí Kình Thiên, Lâm Quang đã chờ sẵn ở đó, hô: “Mỹ nữ.”
Hoắc Vi Vũ liếc Lâm Quang, trong mắt đề phòng: “Chuyện gì?”
“Anh muốn nói cho em biết, trong điện thoại anh có hình, với cũng copy vào máy tính trong nhà, có hứng thú hay không cùng anh tâm sự một chút.” Lâm Quang hỏi, ánh mắt bỉ ổi nhìn Hoắc Vi Vũ từ bờ môi đến bộ ngực, “ực&rdquo