Hoắc Vi Vũ nghĩ cũng không nghĩ bước chân đã lui về chỗ ngoặt, đứng ở đó.
Thật là oan gia ngõ hẹn.
Nếu để Cố Cảo Đình nhìn thấy cô ở trong này, rất không dễ dàng có được một ngày rảnh rỗi liền bị ngâm nước nóng rồi.
Khẩn trương, nhất định phải trốn.
Hoắc Vi Vũ xoay người, từ trên lầu chạy xuống, đi về phía người con gái coa gầy.
"Ký rồi?" Cô ta hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhét danh sách vào tay của cô ta, không nói lời vô nghĩa, đi ra cổng, lên xe, khởi động xe chạy đi, một loạt động tác lưu loát rành mạch.
Ngụy Ngạn Khang còn đứng ở giữa đường cái.
Hoắc Vi Vũ chạy qua người anh ta, quay kiếng xe xuống, kiêu ngạo liếc nhìn anh ta một cái, cũng không che dấu hèn mọn và khinh thường đối với anh ta.
Nhấn ga chạy đi.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía kính xe thấy Ngụy Ngạn Khang còn đang kinh ngạc
So sánh với anh ta đùa giỡn cô bảy năm, cô chỉ trả anh ta 1 tiếng, có điều chỉ là món khai vị.
Hoắc Vi Vũ giẫm mạnh ga tăng tốc độ.
Di động của cô vang lên.
Hoắc Vi Vũ thấy là Ngụy Ngạn Khang, lạnh lùng nghe máy, đôi mắt lạnh lùng nhìn phía trước.
"Anh đã đứng đây 1 tiếng." Ngụy Ngạn Khang bi thương nói.
"Phải không. Đứng hay không đứng là tự do của anh, không cần báo cáo với tôi." Hoắc Vi Vũ nói xong, cúp máy.
*
11h.
Trong cô nhi viện bắt đầu cắt băng khánh thành.
Cố Cảo Đình từ trên lầu đi xuống, nện bước hơi nặng, tư thái ung dung, mặc dù chỉ mặc âu phục bình thường, cũng có thể nhìn ra khí chất vương giả bẩm sinh của anh.
Hiện trường bởi vì anh đến, vốn đang ầm ĩ, rõ ràng im lặng lại.
Phùng Tri Dao mặc áo váy trắng, dáng người thướt tha mềm mại, giống như một hoa sen bước ra từ nước, trong sáng thoát tục, uyển chuyển động lòng người đi theo bên cạnh Cố Cảo Đình, dáng vẻ giống như chim nhỏ nép vào người, lập tức, chiếm được chú ý của mọi người.
Cô ta dịu dàng cười, đi về phía giữa khan đài, cầm lấy miro, giọng nói dịu dàng: "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian đến đây, tôi đại diện tất cả đứa nhỏ trong cô nhi viện cảm ơn mọi người, chúc mọi người mỗi một ngày mới, sinh ý dồi dào, cơ thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, hơn nữa..."
"Ngạn Khang uy vũ là có ý tứ gì?" Cố Cảo Đình lạnh giọng ngắt lời nói, đôi mắt sắc bén híp lại, nhìn chằm chằm tên trên danh sách.
Phùng Tri Dao hơi sững sờ, nhìn về phía trợ lý bên cạnh.
Trợ lý tiến lên một bước, cung kính giải thích nói: "Chỉ cần có người quyên tiền trên 20 vạn, có thể ngồi ở hàng đầu, Ngạn Khang uy vũ là tên của một người quyên tiền."
"Tôi quyên hai trăm vạn, đổi tên thành Cảo Đình uy vũ." Cố Cảo Đình lạnh như băng ra lệnh.
Anh không phải yêu cầu, mà là tuyệt đối cường thế, làm cho người ta không thể cự tuyệt.
"A? Vâng, tôi biết rồi." Trợ lý lập tức tiến lên, lấy bảng tên Ngạn Khang uy vũ ra, một lần nữa đóng dấu bảng tên Cảo Đình uy vũ.
"Khi nào thì cắt băng?" Cố Cảo Đình hỏi Phùng Tri Dao nói.
"Sauk hi đọc xong diễn văn." Phùng Tri Dao dịu dàng nói.
"Nói xong thì kêu tôi." Cố Cảo Đình xoay người, đi lên cầu thang, trung tá Thượng lập tức đi theo.
"Bắt Ngụy Ngạn Khang lại nhốt mấy ngày đi, tới khi tôi tổ chức hôn lễ thì thả ra." Cố Cảo Đình lạnh giọng ra lệnh.
Khóe miệng trung tá Thượng giật giật, xấu hổ.
"Chỉ là một người cùng tên mà thôi, dù sao cũng sắp trở thành em rể của thiếu tá, nếu người ngoài biết, không tốt lắm đâu." Trung tá Thượng liều chết nhẹ giọng nói.
Cố Cảo Đình dừng bước lại, kiêu ngạo nói: "Người ngoài là ai?"
Trung tá Thượng: "..."
"Tôi làm việc, người ngoài dám nói ba nói bốn sao? Kêu ông nhốt thì