Quán Gò Đi Lên

Chương 24

Khoảng nửa tháng sau ngày con Cúc ra đi, thằng Lâm trở lại quán Đo Đo.

Nó vừa xuất hiện, tụi nhóc trong quán đã lác xệch mắt.

Xưa nay thằng Lâm là đứa ăn vận chải chuốt, quần áo thẳng thớm, tóc tai lúc nào cũng láng o, bóng nhẫy. Thời tiếp viên đã thế, bây giờ là sinh viên, trông nó càng tươm tất hơn nữa.

Ồ, Lâm! – Cải nhảy dựng khỏi ghế – Mày đi đóng phim mới về hả? Lâm vỗ vai bạn:
Chọc quê hoài mày! Sao, khỏe không?

Khỏe! – Cải nắn nắn cánh tay bạn – Còn mày trông bảnh ác!

Bảnh gì đâu!

Lâm vừa nói vừa bước vô quán.

Nhác thấy người thương, con Lan mừng quýnh:

– A, anh Lâm kìa!

Vừa reo nó vừa chạy lại, cầm tay Lâm lắc lắc, cặp lông mi dài của nó chưa chi đã muốn rơm rớm.

Con Lệ con Kim con Hường cũng ba chân bốn cẳng phóng ra.

Con Lệ tíu tít:

Xuống hồi nào vậy, Lâm?

Mới xuống hồi sáng! – Lâm cười, khoe hàm răng trắng bóng – Bỏ đồ nhà bà dì xong, chạy lại đây liền!

Cô Thanh bước ra, vui vẻ:

Chà, lên sinh viên rồi trông khác dữ ta! Lâm lỏn lẻn:
Khác gì đâu, cô!

Miệng trả lời mọi người nhưng cặp mắt thằng Lâm không ngừng dáo dác.

Không thấy con Cúc chạy ra mừng, lòng nó bất giác chùng xuống.

Mấy lần Lâm định mở miệng hỏi nhưng ngặt có con Lan đứng đó, nó không muốn tỏ ra sốt ruột.

Cô Thanh chỉ chiếc bàn:

– Con ngồi ăn tô mì Quảng coi còn có hương vị như xưa không?

Lâm ngồi xuống, hoang mang nhìn quanh, bụng tự trấn an: Chắc con Cúc chạy ra chợ mua rau rác gì đó thôi!

Đứa bưng mì ra cho Lâm là một thằng nhãi lạ hoắc. Ngoài thằng này ra còn một con nhỏ nữa, cũng lạ huơ. Hai đứa này chắc là tiếp viên mới của quán! Lâm nhủ bụng và thò tay nhấc lọ ớt bột, lòng tự dưng cảm thấy bồn chồn lạ.

Tụi loi choi trong quán bu quanh Lâm tán chuyện một hồi rồi tản ra lo phận sự. Thằng Cải ra ngồi coi xe, con Lệ vô ngồi thu tiền, con Hường chun vô bếp phụ cô Thanh, con Lan ra chợ. Chỉ có con Kim là lảng vảng đi tới đi lui.

– Kim nè!

Ăn chừng ba đũa mì, thằng Lâm không nhịn được, khẽ giọng gọi.

Gì vậy Lâm? – Con Kim bước lại. Lâm dè dặt hỏi:

Cúc đi chợ nào mà lâu quá vậy?

Đi chợ đâu mà đi chợ! Nó về quê rồi!

Về quê? – Tim Lâm thót lại, nó hỏi và nghe giọng mình run run – Về hồi nào vậy?

Nửa tháng rồi.

Vậy chừng nào Cúc trở vô?

Con Kim mỉm cười:

– Không vô nữa! Nó về quê luôn!

Lâm tưởng như có ai nện búa vào ngực mình. Mặt nó bỗng chốc tái ngắt:

– Kim nói thiệt không vậy?

Con Kim bắt đầu nhận ra thái độ khác lạ của Lâm, nó thu nụ cười lại:

– Kim nói thiệt đó ai gạt Lâm làm chi!

Thằng Lâm lập tức buông đũa, ngoảnh cổ ra hiên:

Cải!

Gì hở mày? – Thằng Cải lon ton chạy vô. Lâm hầm hầm:
Tao sắp giết mày đó Cải!

Thấy miệng mũi thằng Lâm xịt khói, Cải biết có chuyện chẳng lành, liền bước lui một bước, cố pha trò:

– Giết người phải có lý do chớ!

Cải giễu. Nhưng Lâm không cười. Nó rít qua kẽ răng, giọng lạnh băng:

Tại sao mày để cho con Cúc về quê?

Đơn giản thôi! – Cải hấp háy mắt – Chỉ vì tao không phải là ba nó. Nó muốn đi đâu thì đi, tao lấy tư cách gì mà cản được!

Lấy tư cách là bạn tao! – Lâm nghiến răng ken két – Bạn người yêu của nó!

Thấy thằng Lâm làm tàng quá, Cải tức mình muốn nói toẹt mọi chuyện. Cải muốn cho thằng Lâm biết con Cúc trước sau vẫn xem nó như anh trai, sở dĩ con Cúc phải bấm bụng nói yêu, phải cắn răng vờ hứa cho nó hôn, chẳng qua muốn nó yên tâm học tập. Vì tương lai của thằng Lâm, con Cúc đã hy sinh quá xá nhiều, vậy mà thằng Lâm còn bày đặt hoạnh họe!

Cải những muốn “hê” hết lên cho thằng Lâm hách xì xằng này trắng mắt chơi. Nhưng biết thằng Lâm đang buồn, nó không nỡ làm bạn buồn thêm. Cải chỉ thở dài:

Trong trường hợp này, ngay cả người yêu của nó cũng chẳng ăn thua, huống gì bạn của người yêu!

Trước vẻ mặt nghệt ra của Lâm, Cải hất đầu:

Mày có biết ba nó vừa bị xe đụng gãy cẳng không? Lâm ngơ ngác:
Không.

Mày có biết từ khi ba nó bị tai nạn đến nay mẹ nó phải một mình bươn chải ngoài đồng không?

Không.

Thế bây giờ mày đã biết tại sao nó phải khăn gói về quê gấp gáp như vậy không?

Lâm buồn bã:

– Bây giờ thì tao biết rồi.

Thốt xong, Lâm gục đầu lên tô mì, mái tóc bóng mượt của nó lòa xòa xuống trán, quẹt cả lên những mẩu bánh đa trong tô. Những lời con Cúc nói với nó hôm nó về Tây Ninh như còn văng vẳng bên tai “Nếu em nói mà không giữ lời, em sẽ bị cô Thanh cho nghỉ việc ngay tức khắc”. Bây giờ nhớ lại, Lâm mới biết hôm đó con Cúc không nói chơi. Hóa ra ngay vào lúc chia tay Lâm, con Cúc đã biết nó sắp rời quán Đo Đo không hẹn ngày quay lại. Vậy mà con Cúc chẳng nói gì với nó. Chắc con Cúc muốn niềm vui vào đại học trong lòng nó được hoàn toàn trọn vẹn đó thôi!

Cải đặt tay lên vai bạn:

Vui lên đi mày! Lâm nói như khóc:

Tao thương con Cúc quá!

Thốt nhiên Cải nói một câu ngoài ý muốn:

Nó cũng thương mày!

Tao biết! – Lâm mếu máo – Nó thương tao bằng nguyên cái bánh đa lận!

Thấy thằng Lâm là đàn ông con trai mà sụt sà sụt sịt, Cải bất giác cảm khái muôn vàn. Nó thở đánh thượt:

Đừng tuyệt vọng! Biết đâu mai mốt chân cẳng ba nó lành hẳn, con Cúc sẽ lại trở vô!

Khó lắm mày ơi!

Rồi Lâm ảo não:

Tao buồn quá Cải ơi!

Tao còn buồn hơn mày gấp bội! Lâm nhảy dựng:
Mày cũng thương con Cúc?

Tầm bậy! Tao thương người hôm trước tao nói với mày đó!

Ờ, tao nhớ rồi! – Lâm tò mò – Bây giờ mày nói thiệt đi, mày thương đứa nào trong quán vậy?

Người tao thương không ở trong quán mình. Mà ở quán bún kế bên.

Trời đất! – Lâm trợn mắt – Mày thương bà bán bún mắm hả?

Bậy! Tao thương con nhỏ bán cà phê phụ bả.

À, con Nhàn. Con Nhàn cũng dễ thương quá đi chớ.

Dễ thương nhưng thương không dễ.

Sao vậy? Bộ mày tỏ tình với nó rồi hả?

Chưa.

Chưa sao mày biết thương không dễ? Cải hít vô một hơi:
Tại gần đây tao mới phát hiện ra…

Nó có người yêu rồi! – Lâm xen ngang.

Người yêu còn đỡ! – Cải buồn bã – Nó có chồng rồi! Lâm chưng hửng:
Con Nhàn có chồng rồi?

Ừ.

Nó lấy chồng hồi nào?

Tao cũng chẳng biết nó lấy chồng hồi nào mà bây giờ ngoài chồng ra, nó còn có tới hai đứa con lận.

Ngộ ghê há! – Lâm chớp chớp mắt – Một chồng hai con mà sao trông nó nhỏ xíu hà!

Cải mấp máy môi định nói câu gì đó nhưng thoáng thấy khách đun đầu xe vô, nó liền lật đật chạy ra hiên.

Lâm nhìn theo bạn, thấy thằng Cải còn khổ hơn nó gấp bội. Nó dù sao cũng hy vọng có ngày con Cúc trở vô. Nếu con Cúc không vô nữa, nó cũng còn có thể chạy ra ngoải, nhắc con Cúc mở quán mì Quảng để nó… lên làm ông chủ. Còn thằng Cải thì tuyệt đường. Tội ghê!

Đã không nghĩ tới con Cúc thì thôi, nghĩ tới người thương, Lâm bỗng đâm ra bần thần, tô mì ăn chưa tới phân nửa bụng đã no ngang.

Con nhỏ kiếng cận hôm trước xồng xộc bước vô, thấy Lâm, liền khựng lại:

– Well, I’m not a lighter. I’m a student.

Nếu như trước đây, Lâm đã sác sườn. Lâm đã cười kiêu hãnh: “Me too”. Ông cũng là sinh viên đấy, nhãi con ạ!

Nhưng lúc này lòng dạ đang rối bời, Lâm chẳng buồn nổi giận. Từ khi biết tin con

Cúc rời bỏ quán Đo Đo, hỏa diệm sơn trong lòng Lâm đã tắt. Lòng nó bây giờ chỉ tràn ngập nhớ nhung.

Lúc thằng nhóc chạy bàn lễ phép bưng bình trà nóng ra, tự dưng Lâm như nhìn thấy lại hình ảnh của mình mấy tháng trước đây, lúc nó chân ướt chân ráo bước vô quán Đo Đo theo lời giới thiệu của chú Khằng. Mới ngày nào sao đã quá xa xăm!

Lâm nheo mắt nhìn thằng lính mới, hất hàm:

– Mày làm ở quán Đo Đo, vậy mày có biết Đo Đo ở đâu không?

Thằng nhóc toét miệng cười, nhưng không hiểu sao câu trả lời quen tai kia lại tự dưng khiến Lâm nghe cay cay nơi mắt:

– Dạ, biết chớ anh! Đo Đo ở Quán Gò đi lên chớ đâu!