Quán Gò Đi Lên

Chương 10

Ông Tiger xuất hiện tuần trước, tuần sau quán Đo Đo xuất hiện thêm ông Thịt Luộc Muối Tiêu.

Ông Thịt Luộc Muối Tiêu tóc đã muối tiêu nhưng không phải vì vậy mà ông có cái biệt danh đó.

Cũng như ông Tiger, không ai biết ông Thịt Luộc Muối Tiêu tên thật là gì, nhà cửa và công tác nơi đâu.

Chỉ biết ông vào quán Đo Đo chỉ để ăn mỗi một món: thịt heo luộc. Một tỉ người vô quán Đo Đo để ăn thịt heo luộc nhưng nếu không chấm mắm nêm thì người ta cũng chấm thịt heo với nước mắm ngon. Riêng ông Thịt Luộc Muối Tiêu khẩu vị lạ đời: thịt heo luộc chấm muối tiêu.

Ông Thịt Luộc Muối Tiêu giống ông Tiger ở chỗ ngày nào cũng đến quán nhưng khác ông Tiger ở chỗ ông không độc chiếm một cái bàn để hưởng cái thú làm vua một cõi. Vì vậy, mấy đứa trong quán khoái ông Thịt Luộc Muối Tiêu hơn ông Tiger.

Nói cho đúng ra, tụi trong quán vừa khoái lại vừa sợ ông Thịt Luộc Muối Tiêu.

Ông Thịt Luộc Muối Tiêu hiền như bụt, dĩ nhiên chẳng làm gì bá láp để thiên hạ phải sợ. Tụi con Lan, thằng Lâm sợ ông là sợ chuyện khác.

Ông Thịt Luộc Muối Tiêu có lẽ ban ngày rất bận rộn nên hôm nào cũng khoảng chín giờ rưỡi tối, tức là lúc ông Tiger đã ra khỏi quán, ông mới lò dò bước vô.

Giờ đó là giờ quán Đo Đo chuẩn bị đóng cửa nên ông Thịt Luộc Muối Tiêu tự nhiên trờ thành người khách cuối cùng trong ngày.

Riết thành lệ, hễ thấy ông Thịt Luộc Muối Tiêu với mái tóc cắt ngắn và cặp kiếng cận trên sống mũi xuất hiện là con Lan quay ra sau nhắc con Cúc, con Lệ:

– Chín rưỡi rồi đó, chuẩn bị dọn dẹp đi!

Cái đồng hồ to đùng thằng Lâm mua về treo chình ình ngay giữa quán, con Lan không thèm coi. Ông Thịt Luộc Muối Tiêu nay là cái đồng hồ của nó.

Nhưng nếu “cái đồng hồ” Thịt Luộc Muối Tiêu lúc nào cũng chạy đúng giờ thì cuộc đời có lẽ không có gì đáng lo.

Ngặt nỗi không phải ngày nào ông Thịt Luộc Muối Tiêu cũng xuất hiện đúng vào chín giờ rưỡi tối để đóng tròn vai người khách cuối cùng.

Có hôm cao hứng mới tám giờ, tám rưỡi ông đã ghé. Và không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hễ ông đã đặt chân vô quán là sau đó chẳng có thêm mống khách nào bước vô nữa. Sự xuất hiện của ông luôn luôn thay cho lời… bế mạc.

Tụi trong quán sợ ông là sợ chuyện đó. Hôm nào đồng hồ mới điểm tám tiếng mà ông Thịt Luộc Muối Tiêu đã lù lù trước cửa là tụi thằng Lâm, con Lan, con Lệ than trời như bông.

Tuy rất sợ cái vía dữ tợn của ông nhưng ngược lại tụi loi choi trong quán lại rất quý ông. Quá chín rưỡi tối mà ông Thịt Luộc Muối Tiêu chưa đến, thằng Cải nhứt định không chịu kéo cửa. Nó nói:

Ráng đợi ổng chút đi! Mình đóng cửa thế nào tối nay ổng cũng nhịn đói đi ngủ cho coi!

Lâm nheo mắt nhìn Cải:

Mày lo cho người khác quá há?

Còn phải nói! – Cải đập tay lên ngực – Bộ mày không biết tính tao hả! Chỉ đợi có vậy, Lâm hất hàm:
Thế chuyện tao nhờ mày, mày lo đến đâu rồi?

Cải vò đầu:

– À, chuyện đó hả? Gần xong rồi!

Lâm nín thở:

Bộ mày nói với con Cúc rồi hả?

Chưa.

Chưa sao mày kêu gần xong?

Chính vì chưa nói mới kêu là “gần xong”. Chớ nếu tao đã nói ra thì “xong” quách rồi còn đâu!

Tao không giỡn với mày nghe Cải! Cải vọt ra xa, cười hì hì:
Tao cũng đâu có giỡn!

Bộ mày muốn làm tao tức chết hả?

Tức thì tức chứ đừng chết! – Cải xua tay – Rủi tao nói xong, con Cúc thú nhận nó thầm yêu mày từ lâu, mày chết đi là uổng lắm!

Thằng Cải mồm mép lanh lợi quá khiến Lâm nói không lại. Nó thở một hơi xụi lơ:

Vậy chừng nào mày mới nói?

Mai tao nói.

Chắc không?

Chắc. Tao kêu mai là mai mà. Lâm nhún vai:

Tao không nói chuyện đó.

Chớ mày nói chuyện gì? Lâm tặc lưỡi:
Tao muốn hỏi mày có chắc là sẽ thành công không?

Nghe thằng Lâm nhắc, Cải giật thót. Bây giờ nó mới sực nhớ thằng Lâm giao cho nó một nhiệm vụ quá xá khó. Tỏ tình giùm vốn đã khó rồi. Đằng này, thằng Lâm bắt nó phải tỏ tình thế nào cho con Cúc gật đầu, cho con Cúc phải toét miệng cười sung sướng khi biết thằng Lâm yêu nó thì cái khó đó càng tăng gấp bội. Muốn con Cúc “tâm phục khẩu phục” và giơ tay đầu hàng vô điều kiện, chỉ có nước kiếm một cây súng gí vô lưng con Cúc thì may ra! Cải đưa tay gãi gáy, bần thần nghĩ.

Thấy thằng Cải đáp không đáp, cứ đứng nhăn mày nhíu trán, Lâm thắc thỏm:

Sao? Bộ mày thấy không chắc ăn hả?

Chắc chớ!

Lâm bán tín bán nghi:

Chắc sao mày trầm ngâm nghĩ ngợi hoài vậy? Cải gật gù:
Chính vì càng trầm ngâm nghĩ ngợi tao mới càng thấy chắc!

Cải nói vung một câu rồi sợ thằng Lâm hỏi tới hỏi lui, nó lật đật bỏ đi chỗ khác.

Lâm băn khoăn nhìn theo Cải, không biết thằng này dựa vào đâu mà ăn nói hùng hồn quá cỡ, tính chạy lại hỏi cho rõ ràng cụ thể. Nhưng nó vừa nhích chân thì đã phải hấp tấp quay lui.

Ông Thịt Luộc Muối Tiêu đang lù lù từ xa đi lại.